Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 639: Gặp Mặt Lão Phu Nhân (1)

Chương 639: Gặp Mặt Lão Phu Nhân (1)Chương 639: Gặp Mặt Lão Phu Nhân (1)
Tạ Hồi dường như đã trở thành một người khác ngay khi nàng ấy vừa đến trước mặt lão phu nhân, nàng ấy đặc biệt rụt rè, như thể cô ấy luôn luôn làm nũng với tổ mẫu của chính mình vậy, mà lão phu nhân luôn luôn cao quý xa cách khi đối diện với cháu gái nhà mình cũng trở nên ôn nhu tình cảm.
Nàng ấy kéo tay Tô Ngưng Nguyệt đi đến trước mặt lão phu nhân, sau đó giới thiệu nói: "Tổ mẫu, đây là Ngưng Nguyệt mà con đã nói với người." Lão phu nhân kéo tay Ngưng Nguyệt lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói: "Thật là một tiểu cô nương tốt." Nói xong liền đem cho nàng một cái vòng ngọc trên tay bà, sau đó nói: “Cái vòng ngọc này ta đã mang theo bên mình cũng hơn bốn mươi năm rồi, là món quà năm đó Thái Hoàng Thái Hậu thưởng cho ta. Hôm nay ta liền cho ngươi."
Các phu nhân ở đây hai mặt nhìn nhau, bọn họ không thể ngờ lão phu nhân sẽ đem món đồ trân quý như vậy tặng cho một tiểu cô nương, Tô Ngưng Nguyệt cũng không ngờ nàng chỉ vừa mới gặp mặt lão phu nhân đã được bà tặng cho món đồ quý giá như vậy.
Nàng vội vàng tháo vòng ra, sau đó dùng hai tay dâng trả, nhưng lão phu nhân lại nói: "Đứa nhỏ này cứ cầm lấy, ta và ngươi có duyên, món đồ này cũng không tính là cái gì quá quý giá, chỉ là một món trang sức nhỏ mà thôi."
Tuy rằng lão phu nhân nói như vậy, nhưng chiếc vòng ngọc này sao lại không đáng giá cho được. Chưa kể ngọc tốt hay xấu, chỉ dựa vào việc nó được Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng cũng đã liền vô cùng trân quý.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt chuẩn bị muốn trả lại lân nữa, thanh âm của hệ thống lại vang lên,"Nhận lấy đi, đây là một khối thạch có chứa năng lượng." Nghe hệ thống nói vậy, Tô Ngưng Nguyệt liền nhận lấy món đồ này. Sau đó hành lễ nói: "Đa tạ lão phu nhân ban thưởng." Lão phu nhân đỡ nàng đứng dậy, sau đó nói: "Nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì chỉ cần đem cho ta một phần đồ ăn mà lần trước ngươi đã gói tặng là được. Ăn thật sự rất ngon, nhưng lại bị ông già chết tiệt nhà ta cố tình tranh với ta, ngươi nói xem có khiến người khác tức giận hay không."
Tạ Hồi đứng một bên nói: "Tổ mẫu, người còn nói như vậy được sao, không phải người cũng nhân lúc nửa đêm lén lấy mất phần của con sao."
Nghe Tạ Hồi nói vậy, hai mắt lão phu nhân đều trừng lên nhìn nàng ấy, các phu nhân ở đây đều vị chọc cười. Lão phu nhân chỉ vào cái trán của nàng ta, nói: "Con đúng là không biết hiếu thuận mà, mỗi năm con lấy từ chỗ tổ mẫu bao nhiêu là thứ tốt, con còn thấy không đủ sao, tổ mẫu ăn chút đồ ăn của con thì làm sao?"
Nhìn thấy cảnh tượng một già một trẻ cãi nhau không thèm để ý đến hình tượng này, nàng liền cảm thấy rất buồn cười, nhưng vẫn rất ấm áp, vì vậy Tô Ngưng Nguyệt nói: "Lão phu nhân, người muốn ăn cái gì đều được, khi con trở về sẽ liền làm rồi mang đến cho người ăn, người ăn hết lại bảo với con, con lại làm thêm cho người, nhưng mà những món đồ ngọt này người vẫn nên ăn ít một chút, ăn cơm nhiều chút vẫn tốt hơn."
Lão phu nhân gật đầu,"Ta chỉ muốn ăn một chút điểm tâm mà thôi." Sau đó bà nhìn Tô Ngưng Nguyệt cùng Tạ Hồi, bà nói: "Hai tiểu cô nương các con ngồi đây với chúng ta cũng sẽ thấy chán, tốt hơn các con nên ra ngoài chơi đi."
Tạ Hồi cùng Tô Ngưng Nguyệt hành lễ, sau đó đứng dậy cáo lui. Tạ Hồi đưa Tô Ngưng Nguyệt về lại sân của nàng ấy. Tô Ngưng Nguyệt có chút tò mò hỏi: "Ngươi không đi chiêu đãi khách nhân sao? Ta nhớ là ở đây cũng có nhiều tiểu cô nương lắm, ngươi là kiểu người sẽ không muốn gặp khách sao?"
Tạ hồi bĩu môi, nói: "Ta không đi đâu, những cô nương đó đều là làm ra vẻ, cả ngày chỉ biết coi thường kẻ thấp, nịnh nọt người cao, không có chút thú vị nào. Ngưng Nguyệt, ngươi có thể giúp ta mở một cửa hàng hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận