Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 179: Diêu Xuân Tỉnh Rồi (1)

Chương 179: Diêu Xuân Tỉnh Rồi (1)Chương 179: Diêu Xuân Tỉnh Rồi (1)
Bà ấy tin tưởng Tô Ngưng Nguyệt, cho nên dùng đũa gắp một miếng đào cho vào miệng, vị ngọt của đào trong chốc lát đã kích thích vị giác của bà ấy.
Bà ấy không ngờ miếng đào đó lại ngon như vậy, bà ấy không nhịn được muốn gắp miếng thứ hai.
"Thẩm cứ ăn đi, những miếng đào này đều cho thẩm mà, đợi sau khi thẩm về thì mang một lon về cho người nhà ăn thử, làm phiên thẩm chăm sóc nương ta." Tô Ngưng Nguyệt nói với người phụ nữ đó.
"Nói gì vậy? Đây đều là những việc ta nên làm, không cần khách sáo đâu." Người phụ nữ kia nghe xong liền nói.
Người phụ nữ kia lại gắp một miếng đào đưa đến bên miệng Tô Ngưng Nguyệt.
"Nha đầu, ngươi cũng ăn thử đi, đào này thật sự rất ngon." Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liền lắc đầu.
"Không cần đâu thẩm, thẩm ăn đi."
"Mau ăn một miếng đi, ngươi nói không ăn ta sẽ giận đó!"
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liên bất đắc dĩ há miệng ăn miếng đào đó.
Lúc này người phụ nữ kia lại cầm lon đào đóng hộp đi tới bên cạnh Tô Thần và Tô Mộc.
"Các ngươi cũng mau thử đi." Cứ như vậy, hai người Tô Thần và Tô Mộc cũng ăn miếng đào đóng hộp được người phụ nữ kia đưa đến bên miệng.
Tô Thân không ngờ đào đóng hộp lại ngon như vậy, nhưng bây giờ cậu ấy không có tâm trí ăn đào đóng hộp, bởi vì khi cậu ấy thấy Diêu Xuân vẫn đang hôn mê trên giường, trong lòng liên cảm thấy khó chịu.
Cậu ấy không thể mất đi Diêu Xuân, lúc này cậu ấy rất hận bản thân tuổi còn nhỏ, hận bản thân không có năng lực, nếu không cậu ấy đã chữa khỏi bệnh cho nương từ sớm.
Tô Ngưng Nguyệt thấy bộ dạng đó của Tô Thần, Tô Ngưng Nguyệt liên đi qua vỗ nhẹ lên vai Tô Thần.
"Đệ yên tâm đi, sớm muộn nương cũng sẽ khỏe lại thôi!" Tô Thân nghe lời Tô Ngưng Nguyệt nói liên gật đầu.
"Đệ cũng tin nương sẽ khỏe lại!"
Phía bên Thiên Vũ Hàn đang xách con thỏ mà hắn bắt được quay về vương phủ.
Hắn không dự định giết con thỏ đó, Thiên Vũ Hàn cảm thấy con thỏ trắng này rất đáng yêu.
Khi quản gia nhìn thấy Thiên Vũ Hàn ôm con thỏ trong lòng trở về, ông ấy ngẩn ra.
"Có khi nào mà Vương gia đi săn lại mang con vật còn sống về?" Ông ấy cảm thấy vô cùng khó hiểu, hơn nữa đó lại là một con thỏ.
"Đi tìm những thứ mà con này có thể ăn mang đến phòng ta, lại tìm thêm cái lông đến đây." Thiên Vũ Hàn nói.
Quản gia nghe xong liền gật đầu.
"Vâng, ta đi làm ngay!" Nói xong quản gia liền rời đi.
Quản gia cảm thấy rất kì lạ, ông ấy không ngờ Thiên Vũ Hàn lại đi chăm sóc một con thỏ, ông ấy luôn cảm thấy Vương gia nhà ông ấy lần này trở về thay đổi rồi.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, ông ấy không biết chút nào, ông ấy dự định tìm một thời gian thích hợp để hỏi Tiểu Lục.
Họ không biết rằng sau khi ăn điểm tâm xong Tiểu Lục đã đi ngủ rồi, Thiên Vũ Hàn cũng không hỏi chuyện của Tiểu Lục, mà ôm con thỏ trở vê phòng mình.
Thiên Vũ Hàn ngồi xuống, ôm con thỏ vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Yên tâm đi, ta sẽ không tổn thương ngươi." Thiên Vũ Hàn nói với con thỏ.
Qua một lúc quản gia đem thức ăn cũng như cái lông cho con thỏ đến phòng của Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia, ngài muốn để con thỏ này ở đây sao?" Sau khi quản gia đi vào liền thấy Thiên Vũ Hàn ngồi một bên đùa giỡn với con thỏ, rồi nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe quản gia nói xong, gật đầu.
"Sao vậy, không được sao?" Quản gia vội vàng lắc đầu.
"Đương nhiên là được, Vương gia làm gì cũng được."
"Được rồi, không còn việc gì nữa, ngươi trở vê nghỉ ngơi đi." Thiên Vũ Hàn nói với quản gia.
"Vương gia ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi, cũng không còn sớm nữa, ta trở về trước." Quản gia nói xong liền rời khỏi phòng của Thiên Vũ Hàn.
Sau khi quản gia rời khỏi, Thiên Vũ Hàn đem thức ăn cho thỏ để trước mặt nó.
Có thể con thỏ đã đói lâu rồi, lúc này nó không quan tâm đến hoàn cảnh và con người xa lạ xung quanh, nó ăn một cách ngon lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận