Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 677: Ra Biển (1)

Chương 677: Ra Biển (1)Chương 677: Ra Biển (1)
Vạn Doanh là mẫu thân của Bắc Minh, hắn ta không thể ngăn cản, nhưng mẫu thân nhà mình một thân một mình hắn quả thực không yên tâm, thế là hắn đành phải đồng ý. Thế là hai nữ nhân cùng nhau bước lên con đường du lịch hàng hải.
Vạn Doanh lên thuyền, sau đó nhìn thân ảnh Bắc Minh dần dần biến mất, bà hỏi Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh: "Sao con lại muốn du lịch biển vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Mẹ nuôi vì sao muốn du lịch biển ạ?"
Vạn Doanh nhấp một ngụm rượu trong tay, sau đó nói: "Lúc còn trẻ, ta từng cùng phụ thân xuống vùng Giang Nam, gặp được một vị công tử rất thú vị, hắn là một thuỷ thủ, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, chính là lúc hắn bước từ trên thuyền xuống.
Sau đó, không biết thế nào mà gặp gỡ thêm vài lần, hắn nói với ta về những địa phương khác, nói với ta về phong cảnh trên biển, những điều kỳ diệu trên biển, những chuyện, những người mà hắn gặp ở trên biển.
Ta rất có hào cảm với hắn, ta muốn hắn ở lại vì ta, nhưng hắn nói hắn thích biển lớn, hắn có lẽ sẽ không có cách nào neo đậu lại đâu.
Ta liền muốn xem xem, rốt cục là tốt đẹp đến mức nào, mới có thể hết lần này đến lần khác thu hút hắn.
Hắn còn hỏi ta có muốn cùng đi không? Nhưng ta có gia đình của ta, phụ thân ta chỉ có ta một đứa con gái, ta làm sao có thể bỏ lại phụ thân ta chứ? Cho nên bọn ta liền bỏ lỡ nhau."
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy, thật tốt, vì tiếc nuối thuở còn trẻ, bây giờ vẫn còn có cơ hội để bù đắp. Mà nàng chỉ đơn giản là vì chạy trốn chính mình mà thôi.
Lại nói đoàn người Tô gia đến Kinh Thành, trước khi đến chỗ thả neo, Tô Thần liền nhìn bờ biển nói: "Nương, gia gia, ca ca đến rồi. Mọi người mau nhìn đi, ca ca."
Diêu Xuân và Tô lão gia tử nghe vậy đi ra, quả nhiên nhìn thấy tôn tử nhà mình đứng ở đường lớn ven biển, Tô Mộc đương nhiên cũng nhìn thấy nương thân, gia gia còn có đệ đệ nhà mình. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn đang cảm thấy kỳ quái, muội muội nhà mình đâu. Không nghĩ nữa, có lẽ là say thuyền rồi, chắc vẫn ở trên thuyền.
Nữ tử đứng bên cạnh Tô Mộc là thê tử của hắn, Chương Dự. Chương Dự thật ra không muốn tới, không phải là nàng ta không muốn phụng dưỡng mẹ chồng, thật ra nàng ấy sợ nhất chính là bà bà không hiểu lễ nghĩa gì, đến lúc đó lại làm khó nàng ấy.
Người Tô gia vừa lên bờ, Tô Mộc liền lập tức kéo Chương Dự đến bên cạnh mẫu thân còn có gia gia của mình. Hắn trước tiên là kéo Chương dự cùng nhau dập đầu với Diêu Xuân còn có Tô lão gia tử. Diêu Xuân ở bên kích động đỡ đại nhi tử cùng con dâu đứng dậy.
Tô Mộc lúc này mới đứng lên, sau khi đứng lên, lại không nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt, Tô Mộc hiếu kỳ hỏi: "Gia gia, mẫu thân, Ngưng Nguyệt đâu."
Nhắc đến Tô Ngưng Nguyệt, ánh mắt Tô Thần liền ảm đạm xuống, nói: "Ca ca, a tỷ không muốn cùng chúng ta lên Kinh Thành. Tỷ ấy không tới Kinh Thành."Diêu Xuân nghe vậy lập tức giải thích: "Ngưng Nguyệt nói, trước tiên phải xử lý sản nghiệp trong nhà cho tốt đã, rồi sau đó mới lên Kinh."
Tô Mộc nghe vậy xong mới thở ra một hơi, sau đó bảo mọi người lên xe ngựa. Chương Dự cũng nhân lúc này âm thầm đánh giá mẹ chông một lượt, xem ra không phải là người không có ý thức, hơn nữa, cũng không phải kiểu thô tục. Một hơi nghẹn trong lòng nàng ấy cũng nhẹ nhàng được thả ra.
Tô Mộc thật ra trong lòng vẫn có chút nghi vấn, sao muội muội lại đột nhiên không muốn tới, hơn nữa, sản nghiệp bên kia, muội muội đã sớm giao cho người tín nhiệm rồi mà, không có lý do phải ở lại đó xử lý chứ. Tô Mộc nghĩ mãi, vẫn là phải tự phái người về đó xem sao, kết quả vừa thăm dò thì bất ngờ rồi. Nửa tháng sau Tô Mộc nhận được thư, tin tức trong thư khiến hắn thật sự bị doạ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận