Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 757: Bắc Minh Trì Tới Thăm (1)

Chương 757: Bắc Minh Trì Tới Thăm (1)Chương 757: Bắc Minh Trì Tới Thăm (1)
"Ta thấy muội học hư từ bệ hạ rồi đấy, hiện tại đúng là ngày càng không có quy củ, muội nhìn muội xem, nói lời này còn ra thể thống gì nữa, mở miệng ra là phu quân, thế thì muội cứ học hư phu quân của muội đi."
"Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, người ta có ý tốt vì tỷ, nhưng muội không ngờ tỷ lại nghĩ muội như vậy, đúng là quá đáng, vậy muội sẽ không giới thiệu phu quân cho tỷ nữa."
Lý Duyệt Dĩnh giơ tay vỗ nhẹ đầu nàng, sau đó làm bộ hung tợn nói: "Muội đó, hiện tại lại thích lải nhải giống như cha mẹ ta rồi đấy, đúng là đáng ghét. Muội đó, muội vẫn còn nhỏ, không cần mỗi ngày quan tâm nhiều chuyện vậy đâu, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ này, muội không sợ mình sẽ già đi sao?"
Tô Ngưng Nguyệt không nói chuyện nữa, nhưng lại nghĩ đến, rốt cuộc bên cạnh nàng có ai có thể xứng đôi với Lý Duyệt Dĩnh đây? Ừm, có vẻ trước mắt là không có.
Sáng sớm Ngày hôm sau, Tô Ngưng Nguyệt thức dậy, vốn định đi lên núi xem tiến độ đốt than thế nào tồi, nhưng nàng còn chưa ra khỏi cửa đã thấy một chàng trai trẻ đứng ở trong viện.
Lý Duyệt Dĩnh đang nói gì đó với hắn ta. Trong lòng Lý Duyệt Dĩnh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sáng sớm nam nhân này đã tới gõ cửa, râu ria xồôm xoàm nói tới tìm Ngưng Nguyệt.
"Này, huynh tới đây làm cái gì?" Lý Duyệt Dĩnh mở miệng hỏi nam tử kia.
"Cô nương, tiểu thư Tô gia Tô Ngưng Nguyệt ở đây sao? Ta là nghĩa huynh của muội ấy." Thì ra nam nhân này chính là Bắc Minh công tử, Bắc Minh Trì.
"Ngưng Nguyệt đúng là ở đây, nhưng sao ta chưa từng nghe nói muội ấy có nghĩa huynh vậy, ta cảnh cáo huynh, huynh mau đi đi, nếu không ta sẽ báo quan tới bắt huynh đó." Vừa nói Lý Duyệt Dĩnh vừa chống tay lên hông, dáng vẻ rất giống mấy nữ nhân đanh đá. Tô Ngưng Nguyệt đi tới phía trước dò hỏi: "Sao vậy? Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, sao vậy?"
Chưa chờ Lý Duyệt Dĩnh nói chuyện, nam tử kia đã nói: "Ngưng Nguyệt, là ta."
Tô Ngưng Nguyệt nghe giọng nói này có chút quen thuộc, nàng nhìn người này, sau đó vui sướng nói: "Bắc Minh công tử, là huynh a. Sao đột nhiên huynh lại tới đây vậy?"
Lý Duyệt Dĩnh nhìn nhìn Bắc Minh Trì, lại nhìn nhìn Tô Ngưng Nguyệt, sau đó mới hỏi nói: "Hai người quen nhau sao?”
Lý Duyệt Dĩnh gật gật đầu, sau đó nói: "Đúng vậy, chúng ta quen nhau, đây là con trai của mẹ nuôi muội, cũng xem như là nghĩa huynh của ta, nghĩa huynh, ngại quá, Duyệt Dĩnh tỷ tỷ của muội không quen huynh, cho nên..."
Bắc Minh Trì xua xua tay, vẻ mặt không để ý nói: "Không sao, không sao, đều là chuyện thường tình mà.”
Lý Duyệt Dĩnh cũng bắt đầu có chút ngại ngùng, sau đó nói: "Huynh râu ria xôm xoàm, ta cũng không hề cố ý."
Bắc Minh Trì sờ sờ mặt mình, sau đó mới ngượng ngùng cười cười, nói: "Vốn dĩ ta ở bên ngoài lang thang, sau đó thấy bản cáo, nghe hạ nhân báo cáo mới biết muội đã tới Tây Bắc. Cho nên ta trở về ngay trong đêm nên có hơi lôi thôi, muội đừng để ý."
May là mấy vết đỏ trên mặt hắn ta đã bị bộ râu rậm kia che lấp, nếu không sẽ bị Tô Ngưng Nguyệt với Lý Duyệt Dĩnh nhìn ra rồi.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với Bắc Minh Trì: "Huynh trưởng chưa ăn sáng đúng khôn, mau tới đây ăn đi, muội đi lấy chút đồ ăn cho huynh."
Bắc Minh Trì xoa xoa bụng mình, sau đó ngượng ngùng sờ đầu: "Ngưng Nguyệt, muội không nói thì ta cũng không cảm thấy gì, hiện tại đúng là có hơi đói bụng, Ngưng Nguyệt, muội tìm đại cho ta cái gì ăn cũng được."
Lý Duyệt Dĩnh ở bên cạnh nhìn, sau đó phụt cười một tiếng. Tạ phu nhân cũng là một người nhiệt tình hiếu khách, nhìn Bắc Minh Trì lôi thôi như vậy, sau đó nói: "Dáng người con trai ta cũng xêm xêm công tử đây, nếu công tử không chê, ta sẽ vào kia tìm vài bộ cho công tử mặc tạm."
Hiện tại Bắc Minh Trì chỉ cảm thấy trên người mình cỗ nào cũng không thoải mái, nếu có thể thay quần áo thì càng tốt, nào còn có chuyện ngại đông ngại tây nữa chứ.
"Đương nhiên không chê, ta còn sợ phiền bá mẫu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận