Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1024: Trước Lúc Hội Ngộ (1)

Chương 1024: Trước Lúc Hội Ngộ (1)Chương 1024: Trước Lúc Hội Ngộ (1)
Chỉ có tới đêm khuya, khi bọn họ đều đã thấm mệt thì nàng mới dám ăn chút đồ ở trong không gian, nhưng nhiều nhất vẫn là uống thuốc bổ khí hoàn, đây là thì tiết kiệm thời gian và sức lực nhất, lại không sợ bị kẻ địch phát hiện.
Có điều ở đây một thời gian cũng có được một chút thu hoạch, bây giờ nàng đã biết kẻ xúi bẩy đằng sau cùng đang ở đây, và Thiên Vũ Trạch cũng đang ở đây. Nàng biết cả vị trí kho lương của bọn chúng.
Tính toán ngày tháng, Thiên Vũ Hàn có lẽ cũng sắp tới rồi, kế hoạch của nàng có lẽ cũng có thể bắt đầu thực hiện được rồi? Bên phía hắn chắc hẳn là đã sắp không chống đỡ được nữa rồi đúng không! Kế hoạch tạm gác lại hai tháng nay của nàng cũng tới lúc bắt đầu rồi.
Nơi cách lêu của Tô Ngưng Nguyệt không xa, Lệnh Hồ Xung Phong có chút cáu kỉnh nhìn người mặc đồ đen đang ở kia uống trà.
Cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì? Cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta không cần phải đánh nữa, trực tiếp đầu hàng cho rồi."
Xem ra cứ liên tục thất bại cũng khiến vị tướng quân Lệnh Hồ Xung Phong này cảm thấy khó chịu.
"Đừng lo, hắn không chống cự được bao lâu nữa đâu. Thiên Vũ Hàn cùng lắm chí chống cự được nửa tháng nữa thôi. Bây giờ lương thảo của hắn đã cạn kiệt rồi. Ngươi nói xem hắn có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?" Mặc mặc đồ đen kia nói.
"Yo, náo nhiệt thế nhỉ, đang nói chuyện gì vậy?" Rèm bị người mở ra từ bên ngoài, Thiên Vũ Trạch từ bên ngoài đi vào, mỉm cười và nói.
Lệnh Hồ Xung Phong nhìn thấy Thiên Vũ Trạch thì càng lo lắng, mặc dù bây giờ hắn ta là người bên mình nhưng nghĩ tới những lần bại trận kia, tất nhiên cũng sẽ không không cho Thiên Vũ Trạch một cái nhìn thiện ý. "Bây giờ đang trao đổi về biện pháp đối phó." Lệnh Hồ Xung Phong cũng nói ra, thêm một người cũng là thêm một phần sức mạnh không phải sao?
"Ồ... bàn bạc đến đâu rồi?" Thiên Vũ Trạch cũng không khách sáo mà đi thẳng tới ghế và ngồi xuống.
"Tướng quân Lệnh Hồ không cần phải lo, Thiên Vũ Hàn, hắn không chống đỡ được bao lâu đâu, nhanh thôi, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta. Thiên Vũ Hàn, hắn lần này chết chắc rồi. Haha... ha...' Người mặc đồ đen dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng, đến cuối cùng thì mang theo cả tiếng cười, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
Cho dù Lệnh Hồ Xung Phong và Thiên Vũ Trạch đang nghe rất nhiều lần rồi nhưng lúc này vẫn có chút run rẩy.
"Cũng đến lúc Tô Ngưng Nguyệt phát huy tác dụng rồi." Hắn ta ngừng cười và tiếp tục nói.
Nhưng điều hắn ta không biết là đợi đến khi nghĩ tới Tô Ngưng Nguyệt thì Tô Ngưng Nguyệt đã bỏ trốn rồi, tiện thể còn lấy đi số lương thảo mà bọn cho rằng có thể quyết định cuộc chiến tranh này.
Nơi mà Thiên Vũ Hàn đang ở.
Bây giờ trên mặt và trên người của Thiên Vũ Hàn đều là những vết máu. Thanh đao cầm trong tay vẫn đang giỏ máu. Cánh tay trái của hắn đang không ngừng chảy máu, nhưng hắn như thể không cảm nhận được mà vẫn đang không ngừng tiêu diệt kẻ địch.
Khi biết nơi thành đã trở thành một vùng biển máu thì mới dân ngừng lại.
Hắn lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất, cho dù cơ thể có vẻ không thể chịu đựng được nhưng hắn vẫn đứng thẳng, nhìn máu đen chảy ra từ cánh tay. Thiên Vũ Hàn cười khổ, có độc sao?
"Hoàng thượng... hoàng thượng...' Một giọng nói từ xa truyền đến. Nguy Nguyên thấy Thiên Vũ Hàn có chút đứng không vững, vội vàng lách người tiến lên, nếu như vừa rồi chủ tử không cản hẳn thì chủ tử cũng sẽ không bị thương.
Trong lều trại.
Thiên Vũ Hàn nằm ở đó với sắc mặt tái nhợt, Nguy Nguyên nhìn Thiên Vũ Hàn ở trên giường với vẻ lo lắng.
Một bàn tay mảnh khảnh đặt trên cổ tay có hơi nhợt nhạt của hắn, có điêu bên dưới vẫn được lót thêm một chiếc khăn lụa màu trắng.
Đây không phải là điều mà vị đại phu kia yêu cầu, mà là Thiên Vũ Hàn cho dù là hôn mê cũng không cho người khác chạm vào người, bất đắc dĩ chỉ có thể phủ chiếc khăn lụa màu trắng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận