Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 901: Đùa Giỡn Trong Tẩm Cung (2)

Chương 901: Đùa Giỡn Trong Tẩm Cung (2)Chương 901: Đùa Giỡn Trong Tẩm Cung (2)
Tô Ngưng Nguyệt nói xong nằm xuống mặt đất, Thiên Vũ Hàn tay mắt lanh lẹ bắt lấy nàng không để nàng nằm xuống bên cạnh, trong lòng Thiên Vũ Hàn thở nhẹ nhõm một hơi.
"Nàng có biết trên mặt đất lạnh hay không, bây giờ là mùa đông nói nằm lên đất là nằm, sao lại không để ý đến cơ thể của mình như vậy, sau này bệnh tái phát làm sao bây giờ? Hả?" Thiên Vũ Hàn ngăn lại Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu giáo huấn nàng, nếu không nói nàng sau này còn không biết làm hại cơ thể của mình như thế nào.
Lúc Thiên Vũ Hàn ngăn lại Tô Ngưng Nguyệt cũng nhanh chóng đứng dậy, đứng giáo huấn Tô Ngưng Nguyệt. Tô Ngưng Nguyệt cử động ngón chân mình, nhỏ giọng nói: "Chàng không phải là không đứng dậy sao? Vốn ta cũng đâu có muốn nằm xuống, này không phải là doạ chàng một chút sao?"
Tô Ngưng Nguyệt kéo ống tay áo của Thiên Vũ Hàn lay lay, làm nũng với Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn thật sự là không có cách nào đối với nàng chỉ có thể nuốt tức giận vào bụng.
Đang định nói gì đó thì thấy hai chân Tô Ngưng Nguyệt vặn vẹo trên đất, đôi chân ngọc bích không tỳ vết đối lập với thảm đỏ dưới đất, Thiên Vũ Hàn nhìn thấy một trận miệng khô lưỡi khô.
Nhưng hiện tại Thiên Vũ Hàn chính là không được nổi lên tâm tư này, một phen bế Tô Ngưng Nguyệt lên, Tô Ngưng Nguyệt bị hành động bất ngờ này của Thiên Vũ Hàn doạ một chút nên Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp vòng tay qua cổ Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn mở mồm quát lớn: "Nàng xuống giường cũng không đi giày, cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Một chút cũng không để ý cơ thể của mình."
"Ta đây không phải là muốn gặp chàng sao? Chàng còn mắng ta." Tô Ngưng Nguyệt uỷ khuất nói. "Được được, là ta sai." Thiên Vũ Hàn chính là không thể nhìn bộ dáng này của Tô Ngưng Nguyệt, vội vàng nói.
"Hừ, chàng biết là được rồi." Tô Ngưng Nguyệt kiêu ngạo nói.
"Đúng rồi, quên không nói cho chàng." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới nhớ tới cái ổ của mao mao ở xa.
Mao Mao ngẩng đầu u oán nhìn Tô Ngưng Nguyệt, bây giờ mới nhớ tới nó à, nó ở trong này rất lâu nhìn hai người thắm thiết quên mình, đây là ngược cẩu trong truyền thuyết. Rất muốn ngửa đầu thét lớn.
"Nó là bạn của ta, Mao Mao." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với Thiên Vũ Hàn đồng thời còn vẫy tay với Mao Mao bảo nó lại đây.
"Ồ." Thiên Vũ Hàn lãnh đạm trả lời một tiếng. Bạn sao, chỉ một con chó kia sao. Nhân lúc Tô Ngưng Nguyệt đang nói chuyện với nó không để lại dấu vết gì quay đầu trừng mắt với Mao Mao.
Vốn Mao Mao còn muốn chạy tới chỗ Tô Ngưng Nguyệt, cuối cùng tỷ tỷ cũng gọi nó, nó phải nhanh chút chạy vào trong lòng tỷ tỷ, lúc bước chân nhảy nhót muốn chạy tới chỗ Tô Ngưng Nguyệt thì cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn nó, doạ cho bước chân của nó dừng lại.
Tô Ngưng Nguyệt đang nghi hoặc vì sao Mao Mao lại không đi, quay đầu nhìn Thiên Vũ Hàn thấy vẻ mặt của hắn mỉm cười nhìn nàng, không có nhìn về phía Mao Mao, có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục gọi Mao Mao nhưng Mao Mao thế nào cũng không đi, lúc này Tô Ngưng Nguyệt vừa quay đầu chỉ thấy Thiên Vũ Hàn lại trừng mắt nhìn Mao Mao.
Thảo nào Mao Mao không đi, hoá ra là do hắn tác quái, Tô Ngưng Nguyệt cũng không có lập tức trách Thiên Vũ Hàn chỉ mỉm cười cầm lấy tay Thiên Vũ Hàn, nhìn Thiên Vũ Hàn.
"Vì sao chàng không hỏi con chó này của ta tới từ đâu?" "Đợi đến lúc nàng muốn nói cho ta biết thì sẽ nói cho ta biết, ta sẽ không ép nàng, ta là đang đợi nàng nói cho ta biết." Thiên Vũ Hàn thản nhiên trả lời câu hỏi của Tô Ngưng Nguyệt.
"Tuy ta rất tò mò con chó kia từ đâu tới nhưng ta sẽ không chủ động hỏi nàng, nếu bây giờ nàng không nói cho ta biết đó là còn chưa đến lúc, ta tin nàng, đợi đến thời cơ nàng nhất định sẽ nói cho ta biết." Thiên Vũ Hàn tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận