Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1011: Sát Phạt (1)

Chương 1011: Sát Phạt (1)Chương 1011: Sát Phạt (1)
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, phía trước xe ngựa xuất hiện một đám người mặc đồ đen, bịt kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, tay cầm đại đao, không nói một câu nào mà chém thẳng về phía xe ngựa của Tô Ngưng Nguyệt.
"Công tử, người ở yên trong xe ngựa." Nói rồi, Lâm Dương liền xuống khỏi xe ngựa, đứng trong phạm vi xe ngựa, chỉ cần có người tới gần xe ngựa sẽ bị giết chết bởi một đao của Lâm Dương.
Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt cũng có chút lo lắng, một mình Lâm Dương liệu có đối phó được với bao nhiêu người thế kia không? Ai mà biết được đến khi nàng vén rèm xa ra thì nhìn thấy Lâm Dương chét giết những kẻ mặc đồ đen kia giống như là đang chém củ cà rồ vậy.
Khóe miệng không khỏi co giật, nàng nghĩ là nàng đã quan tâm nhầm người rồi, người nàng phải quan tâm đáng lẽ ra là đám người mặc đồ đem kia mới phải, còn chưa kịp ra tay đã bị giết ngay tức khắc.
Đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn trong rừng núi đằng xa, ở đó có người.
Nơi mà Tô Ngưng Nguyệt đưa mắt nhìn, một đám người ngồi xổm ở đó nhìn †ình hình bên phía Tô Ngưng Nguyệt.
"Tướng quân, bản lĩnh của tên tiểu tử kia không tồi?" Một người hỏi người ở bên cạnh.
"Đừng nói nữa." Người đàn ông kia quát lên. Đôi mắt không rời khỏi chiến chiến cuộc ở đẳng kia.
Người được người kia gọi là tướng quân nhìn chằm chằm về phía Tô Ngưng Nguyệt, hình như nàng đã phát hiện ra hắn ta rồi?
"Tướng quân, người nói xem hay là chúng ta đục nước béo cò nhỉ?" Người đàn ông kia đề nghị, ánh mắt vẫn bừng sáng. "Ngươi bị dở à, nhìn chiến cục lúc này đi, không tới một phút mà đấm người kia đã không sống nổi rồi, ngươi lại còn muốn tới góp vui à? Hả" Người được gọi là tướng quân kia nói.
Người đàn ông kia cũng nhìn về nơi đó, Lâm Dương vừa rồi vẫn còn bị đám người bao vây, bây giờ đã phá được vòng vây, đám người vây quanh cũng chẳng còn bao nhiêu, thậm chí một số người còn đang không ngừng lùi về phía sau, nhưng Lâm Dương vẫn không nể nang gì mà trực tiếp giết chết.
Người đàn ông lên tiếng kia, miệng há hốc, giống như là không thể tưởng tượng nổi vậy, người đàn ông kia lợi hại như vậy sao?
Rất nhanh ở cuộc chiến ở đó đã kết thúc, trên bộ cẩm y màu đen của Lâm Dương có vài vết máu, nhưng cũng không quá nhiều, cầm một chiếc khăn tay trắng muốt, lau chùi thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi kia, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Đám người ở đằng xa không dám động đậy, chỉ nhìn về phía Lâm Dương, bây giờ vẫn chưa phải lúc để ra tay, tốt nhất là không nên manh động.
Tô Ngưng Nguyệt sử dụng không gian kiểm tra xem xét tình hình xung quanh, quả nhiên mà nơi mà nàng đưa mắt tới lúc vừa rồi có một đám người, Tô Ngưng Nguyệt cũng không phải loại người thích giết người hàng loạt, bọn họ ngoan ngoãn ở yên đó thì nàng cũng sẽ không làm khó bọn họ.
Nhưng đến khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của tên cầm đầu thì có hơi ngạc nhiên, người đó là tướng quân Lệnh Hồ Xung Phong ở ngoài biên cương, sao bây giờ lại ở trong kinh thành chứ?
Sắc mặt theo đó mà khẽ trùng xuống, vậy cũng có người là trận đại chiến lần này sắp phải bắt đầu rồi sao? Sao lại bắt đầu sớm hơn chứ? Xem ta bên phía biên cương đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi...
"Công tử, người thế nào rồi?" Lâm Dương ở bên ngoài xe ngựa hỏi.
"Không sao, chúng ta có thể đi tiếp được rồi." Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh lại, không thể phủ nhận rằng vừa rồi trong đầu nàng có lóe lên một tia sát ý, nếu như kẻ đó chết rồi thì có phải là chiến tranh có thể sẽ không xảy ra nữa hay không. Nhưng lý trí của nàng vẫn còn đó, điều này là không thể, giết người này thì lại có một người khác, chi bằng cứ giữ lại hắn ta , có thể quan sát nhất cử nhất động của hắn ta, có khả năng còn phát hiện ra sơ hở. "Ừm”" Lâm Dương điềm đạm ừm một tiếng, rồi đánh xe rời đi, ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt lại một lần nữa nhìn về nơi đó, bọn họ sẽ còn gặp lại một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận