Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 337: Cùng Nhau Về Nhà (2)

Chương 337: Cùng Nhau Về Nhà (2)Chương 337: Cùng Nhau Về Nhà (2)
Tô Ngưng Nguyệt lúc này không biết phải làm sao giải thích với chúng, đành nói: 'Ây, thôi đi, vậy các ngươi có biết cái không gian đó khi nào mới mở lại hay không?”
Chúng nhìn nàng mà lắc đầu: "Không biết, lúc bọn ta ra đây bọn họ chẳng nói gì với bọn ta cả."
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Vậy chúng ta đợi thôi, có thể một ngày có thể hai ngày hệ thống đó sẽ chỉnh lý xong, hoặc có thể mười ngày nửa tháng..."
Điềm Điềm và Mật Mật gật đầu theo.
"Tiểu chủ nhân nói phải." Nhưng Tô Ngưng Nguyệt thấy bọn chúng nói như vậy thì có hơi ngơ ngác hỏi chúng:" Làm sao, không lẽ các ngươi không muốn về không gian canh tác nữa à?"
Chúng vậy mà lại lập tức gật đầu: “Đúng vậy, bọn ta không thích ở trong đấy, bọn ta không biết đã ở trong không gian canh tác ấy bao nhiêu lâu rồi, tất cả mọi thứ bọn ta đều đã thấy qua hết."
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong thì nhè nhẹ thở dài, nói với chúng: "Cực khổ cho các ngươi, theo như lời các ngươi nói, không gian đó đã có từ rất lâu à?"
Điềm Điềm và Mật Mật gật đầu đáp: 'Đúng thết"
"Vậy hai ngươi có biết hệ thống trong không gian đó rốt cuộc là thứ gì không?" Nàng hỏi bọn chúng.
Lần này thì chúng lắc đầu: "Bọn ta không biết, bọn ta chưa từng gặp hắn bao giờ."
Tô Ngưng Nguyệt nặng nề thở dài."Vậy được rồi." Điềm Điềm và Mật Mật thấy nàng có gì đó không ổn, bèn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngưng Nguyệt chỉ lắc đầu, nàng nói với chúng: "Không có chuyện gì, hai ngươi đã đói bụng chưa ? Nếu đói thì đêm xuống ta sẽ cùng các ngươi lên núi tìm đất cho các ngươi ăn."
Điềm Điềm-Mật Mật nghe xong thì rất vui vẻ.
"Thật không? Tiểu chủ nhân lời người nói là thật chứ?"
Tô Ngưng Nguyệt cười với chúng: "Tất nhiên, tiểu chủ nhân đã lừa các ngươi bao giờ chưa?”
"Tốt quá, tiểu chủ nhân không giấu gì người, bọn ta ở trong không gian đó căn bản chẳng tìm được thứ gì có thể ăn được."
"Vậy không phải vừa hay sao, tối nay ta sẽ mang các ngươi đi cùng." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điêm và Mật Mật.
"Tuyệt quá, tiểu chủ nhân!" Điềm Điềm và Mật Mật hào hứng nói.
"Được rồi, bây giờ vẫn còn sớm, các ngươi có muốn ngủ một giấc trước không, tối nay chúng ta cùng nhau ra ngoài." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
"Tiểu chủ nhân, sao không đi ngay bây giờ ạ?"
"Nếu đi bây giờ, nhất định sẽ bị nương phát hiện, đến lúc đó họ nhìn thấy các ngươi, nói không chừng các ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc bị ninh lên làm canh uống."
Chúng nghe Tô Ngưng Nguyệt nói thế, liền vội vàng trốn sang một bên.
"Tiểu chủ nhân, lời người nói đều là thật sao?" Điềm Điềm lo sợ hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Điềm Điềm. "Tất nhiên là không rồi, ta chỉ trêu các ngươi thôi!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
Nghe vậy, Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyệt Nguyệt, con đang nói chuyện với ai thế?" Diêu Xuân ở trước cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt, nghe tiếng nàng như đang trò chuyện. Bà ấy tưởng rằng trong phòng Tô Ngưng Nguyệt còn có người khác nên nói vọng vào trong.
Tô Ngưng Nguyệt nghe giọng của nương mình, nàng nhanh chóng ra hiệu im lặng với Điềm Điềm.
"Dạ không, nương nghe nhầm rồi ạ, con không có nói chuyện với ai cả." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân ở ngoài cửa.
Diêu Xuân muốn Tô Ngưng Nguyệt mở cửa cho bà ấy, nhưng nghĩ lại giờ đã muộn quá rồi, có lẽ Nguyệt Nguyệt đã ngủ nên đành thôi.
"Nguyệt Nguyệt, ngủ sớm đi con, đừng chơi nữa." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy, nàng lớn tiếng đáp lời Diêu Xuân ở ngoài: "Con biết rồi nương!"
Thế là, Diêu Xuân liền rời đi.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nghe tiếng bước chân của Diêu Xuân xa dần, nàng chầm chậm đi tới cửa, cẩn thận lắng tai nghe.
"May là nương đã đi rồi, nếu bà ấy đi vào rồi nhìn thấy hai ngươi, bà ấy chắc chắn sẽ lại hỏi này hỏi kia nữa." Tô Ngưng Nguyệt nói với tiểu huyết nhân sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận