Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 377: Nương (1)

Chương 377: Nương (1)Chương 377: Nương (1)
Trừ phi có người cứu hắn ta ra khỏi thiên lao, nhưng hắn ta biết điều này là không thể xảy ra được, bởi vì xông vào thiên lao là tội chết
Tô Ngưng Nguyệt tỉnh dậy sau một giấc ngủ nhìn sang Điềm Điềm và Mật Mật vẫn đang ngủ ở xung quanh.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không đánh thức Điềm Điềm dậy.
"Cũng không biết Mật Mật bây giờ đã tỉnh lại hay chưa?"Tô Ngưng Nguyệt nhìn Mật Mật trong long thâm nghĩ.
"Quên đi, mặc kệ bọn họ vậy, ta vẫn là đi chợ phiên mua chút đồ trước!" Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới đây vê bèn một mình lặng lẽ rời giường đi ra chợ phiên.
Tô Ngưng Nguyệt không ngờ khi đến chợ phiên, nàng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó chính là Liễu Ninh.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới nhớ tới nàng còn có một món nợ chưa tìm đến Liễu Ninh để đòi!
"Lần này xem ngươi trốn thế nào!"Tô Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm hình bóng của Liễu Ninh trong lòng thầm nghĩ.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết Liễu Ninh có mang miếng ngọc bội kia ra hiệu cầm đồ để cầm hay không.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghĩ ra một biện pháp hay, khi nàng nghĩ tới đây bèn vừa cười vừa đi về phía Liễu Ninh.
"Chào đại bá mẫu." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với Liễu Ninh đang đứng ở phía trước.
Liễu Ninh nghe thấy lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì cau mày nhìn Tô Ngưng Nguyệt. "Sao lại là ngươi!" Liễu Ninh có hơi chán ghét nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Dạo này sức khỏe của đại bá mẫu có tốt không, có lúc Nguyệt Nguyệt lâu quá không gặp được đại bá mẫu, rất nhớ đại bá mẫu." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt ngọt ngào nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nhìn thấy bộ dạng này của Tô Ngưng Nguyệt, cảm giác vô cùng sợ hãi.
Trước kia Liễu Ninh đã từng so chiêu cùng với Tô Ngưng Nguyệt, bà ta tự biết mình không phải là đối thủ của Tô Ngưng Nguyệt.
Liễu Ninh chỉ khách khí trả lời lại hai câu đơn giản rồi muốn rời đi, Tô Ngưng Nguyệt đã sớm nhìn ra ý đồ của Liễu Ninh.
"Đại bá mẫu!" Tô Ngưng Nguyệt gọi Liễu Ninh lại.
"Không biết đại bá mẫu có thích miếng ngọc bội kia không." Tô Ngưng Nguyệt nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói này khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
"Rất thích." Liễu Ninh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Đại bá mẫu thích là tốt rồi, đại bá mẫu tuyệt đối đừng mang miếng ngọc bội đó đi cầm đồ!" Tô Ngưng Nguyệt nói.
Liễu Ninh nhíu mày nhìn Tô Ngưng Nguyệt đứng ở bên cạnh.
"Bây giờ nó đã là của ta, ta muốn xử lí nó như thế nào thì xử lí nó như thế ấy!" Bà †a sau khi nói xong thì rời đi.
Tô Ngưng Nguyệt thấy Liễu Ninh như vậy thì cảm thấy cực kì nực cười.
"Hãy đợi đấy, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết, điều đó có ánh hưởng gì tới ngươi hay không!"
Tô Ngưng Nguyệt cũng không để ý đến Liễu Ninh nữa mà tự mình chọn rau ở quanh đó. "Nha đầu chết tiệt này, tại sao lại chủ động đến tìm ta nói chuyện, chẳng lẽ nó lại muốn có chủ ý xấu xa gì rồi sao?"
Liễu Ninh quay đầu lại nhìn nàng một cái nhưng không thấy bóng dáng Tô Ngưng Nguyệt đâu cho nên đã yên tâm hơn, Liễu Ninh tiếp tục ở chợ phiên này ngắm giày mà bà ta thích.
Diêu Xuân sau khi tỉnh dậy lại đi đến phòng bếp, khi bà ấy nhìn thấy trong phòng bếp không còn thức ăn gì cả nên Diêu Xuân bèn cầm ngân lượng đi ra ngoài.
"Trời ơi, sao hôm nay ta lại quên phải đi mua thức ăn chứ!"Liễu Ninh vừa đi vừa nghĩ thầm.
Diêu Xuân đi chưa được bao lâu thì thấy một hình bóng quen thuộc đi về phía bà ta.
Diêu Xuân chăm chú nhìn, thì ra là con gái bảo bối Tô Ngưng Nguyệt của bà ấy.
"Nguyệt Nguyệt, con ra ngoài từ lúc nào vậy?” Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói lời này nở một nụ cười sáng lạn với Diêu Xuân.
"Nương, Nguyệt Nguyệt đã sớm dậy rồi, nương đây là đồ ăn Nguyệt Nguyệt đi chợ phiên mua được.' Tô Ngưng Nguyệt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận