Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 892: Mao Mao Ra Ngoài (2)

Chương 892: Mao Mao Ra Ngoài (2)Chương 892: Mao Mao Ra Ngoài (2)
Sợ người ta tưởng nàng phát điên nên nàng không dám cười lớn thế nhưng niềm vui vẫn biểu lộ trên khuôn mặt nàng. Vì không thể cười một cách sảng khoái, vì vậy Tô Ngưng Nguyệt ôm Mao Mao lăn qua lộn lại ở trên giường, nàng thật sự rất phấn khích.
Sau một hồi lâu, đột nhiên nàng ngồi dậy, nàng là Hoàng Hậu, phải chú ý lễ nghị, không thể mất hình tượng như vậy, tuy không có ai ở đây nhưng nàng vẫn nên chú ý một chút.
Mao Mao được Tô Ngưng Nguyệt ôm vẫn đang chìm trong trạng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn quanh nơi xa lạ. Sao nó lại ở đây? Nó đang ở đâu? Nó là ai?
Sau khi niềm vui dần dân lắng xuống, lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới nhìn con vật đáng yêu trong lòng mình, nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của nó cộng thêm dáng vẻ lơ ngơ, nụ cười khó khăn lắm mới dập tắt lại nở thêm một lần nữa, Mao Mao đáng yêu quá.
"Mao Mao, đây chính là thế giới mà tỷ tỷ từng nói với ngươi, bây giờ ngươi cũng ở lại đây. Sau này ngươi sẽ luôn luôn bên tỷ tỷ. Ngươi có vui không?" Tô Ngưng Nguyệt nắm lấy hai chân trước của Mao Mao, nhìn vào đôi mắt nó nói.
Đôi mắt Mao Mao hiện lên vẻ khó hiểu, ánh mắt mông lung nhanh chóng biến mất, thay thế bằng sự hưng phấn thỏa mãn, nó có thể cùng ở với tỷ tỷ, nó thật sự rất vui.
"Thật sao? Tỷ tỷ, chúng ta có thể ở cùng nhau sao?" Mặc dù sự vui mừng bao trùm cả đôi mắt Mao Mao nhưng nó vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa, ngữ khí không chắc chắn, giống như không tin rằng nó có thể ở chung một chỗ với tỷ tỷ mà nó vẫn luôn hằng mong nhớ.
Mao Mao vẫn luôn sống một mình, mặc dù nó muốn tỷ tỷ ở trong không gian bầu bạn với nó, nó không muốn rời xa tỷ tỷ, nhưng nó biết đó là điều không thể. Tỷ tỷ còn có việc, không thể luôn bầu bạn với nó.
Nhưng mà, bây giờ mong muốn này của nó có thể thực hiện được rồi, nó thật sự rất vui mừng.
"Thật đó, ngươi nhìn xung quanh xem, không phải trong không gian nữa rồi." Tô Ngưng Nguyệt hơi buồn cười nhìn Mao Mao, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời câu hỏi của Mao Mao, vì nàng muốn Mao Mao được yên tâm.
Lúc này Mao Mao dường như mới ý thức được, mong muốn của nó đã thành hiện thực, nó có thể bầu bạn hàng ngày với tỷ tỷ, cùng ăn, cùng ngủ, nghĩ vậy nó thật hạnh phúc. Nhưng thực tế, điều mà Mao Mao đang nghĩ đến chỉ có thể là mong muốn của nó mà thôi. Người nào đó cả người đầy mùi giấm sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Sao hắn có thể để cho giống đực khác lại gân Tô Ngưng Nguyệt được chứ.
"Gâu Gâu!" Mao Mao kêu hai tiếng, rồi trồi lên liếm mặt nàng, biểu đạt sự hưng phấn của nó. Nó liếm làm Tô Ngưng Nguyệt nở nụ cười.
Ngoài cửa, Thiên Vũ Hàn cau mày nhìn họ, sao nàng lại cười vui vẻ như vậy? Hắn còn chưa vào đại điện, đã nghe tiếng Tô Ngưng Nguyệt cười đùa. Bây giờ hắn đã đi đến trước cửa rồi, mà nàng vẫn cười. Điều gì khiến cho nàng vui vẻ đến vậy?
Mọi lần trước khi hắn bước vào, Tô Ngưng Nguyệt đã đứng trước cửa chờ hắn, rồi nàng đi vào cùng hắn. Thế mà bây giờ hắn đã đứng đây một lúc rồi, mà nàng vẫn chưa phát hiện ra hắn đã tới. Nghĩ vậy thì Thiên Vũ Hàn thấy hơi tức giận, rốt cuộc là thứ gì đã thu hút sự chú ý của nàng đi mất?
Thiên Vũ Hàn càng nghĩ càng tức, hắn muốn xem xem, rốt cuộc là thứ gì còn quan trọng hơn cả hắn?
Sau khi Thiên Vũ Hàn đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt hắn là một cục bông màu trắng không rõ là cái gì đang liếm mặt Tô Ngưng Nguyệt, điều hắn tức giận là nàng không hề đẩy cục bông tròn đấy ra mà lại để nó tùy ý liếm láp mặt, thậm chí nàng còn cười đùa vui vẻ như thế. Thiên Vũ Hàn tức nói không nên lời, hắn trở nên lạnh lùng, cảm giác như không khí xung quanh sắp đóng băng lại. Hắn nhanh chóng đi đến bên người Tô Ngưng Nguyệt, tóm lấy cục lông trắng tinh đó ném đi thật xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận