Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 472: Bị Nhốt Lại (1)

Chương 472: Bị Nhốt Lại (1)Chương 472: Bị Nhốt Lại (1)
"Nương, sao người lại ra đây." Sáng hôm sau, Tô Ngưng Nguyệt vừa tỉnh lại đã trông thấy Diêu Xuân đang đi tới mép giường của mình, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, Tô Ngưng Nguyệt cũng có thể nhìn ra được.
"Còn không phải bởi vì con sao, có trời biết đêm qua con sốt nặng khiến ta lo lắng tới cỡ nào. Chưa tới sáng ta ngủ không được nên mới qua đây xem con thế nào rồi." Tuy rằng Diêu Xuân nói lời oán trách nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
"Nương, con không sao rồi, người sờ thử xem, con đã hạ sốt rồi mà. Hơn nữa, con không xảy ra vấn đề gì cả.' Tô Ngưng Nguyệt nói Diêu Xuân bằng giọng điệu làm nũng, hy vọng mẫu thân có thể tha thứ cho mình.
"Không được, con biết không? Quả thật con làm việc rất không biết suy xét hậu quả. Ta quyết định kể từ hôm nay trở đi sẽ không cho con ra khỏi cửa nữa. Con phải ở nhà cho ta." Tuy rằng Diêu Xuân nói ra lời tàn nhẫn nhưng thật ra trong lòng bà ấy vẫn có chút bất đắc dĩ. Bà ấy sợ nữ nhi sẽ không vui vì chuyện này rồi lại có hiêm khích với mình.
"Nương, không cần phải như vậy chứ.' Tuy rằng Tô Ngưng Nguyệt cũng biết nương làm như vậy là vì muốn tốt cho mình thế nhưng sau khi bị cấm đoán thì nhiều ít gì nàng sẽ thấy có hơi không được tự nhiên.
"Không được, ý ta đã quyết rồi, dù cho con có nói thế nào thì cũng vô ích thôi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Vâng vâng, nương, con đã biết rồi, nhưng mà hiện tại ca ca thế nào rồi." Đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới Tô Mộc nên hỏi nương.
"Tô Mộc sao, nó không sao cả, cũng chỉ bị thương ngoài da thôi, chỉ là hôm qua trời đổ mưa, nước mưa xối vào miệng vết thương cho nên mới đau không đi đường được, sau đó còn được con cõng trở lại. Ngày hôm qua sau khi các con về thì con lập tức ngất xỉu, sau đó nương bảo Tô Thần đưa con về phòng, thuận tiện bôi thuốc cho ca ca của con. Con yên tâm đi, con đó, còn không tự lo lắng cho chính mình." Diêu Xuân nói.
"Được rồi, nương, chẳng phải giờ con cũng không có vấn đề gì rồi sao. Người nhanh trở về nằm đi, người còn chưa khỏi bệnh nữa mà." Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu xua Diêu Xuân đi.
"Phải rồi, nương, còn chưa làm bữa sáng." Tô Ngưng Nguyệt có hơi đói bụng.
"Ui da, con không nói thì ta cũng quên mất, hiện tại ta đi nấu cơm, con đói bụng rồi phải không." Diêu Xuân vỗ đầu mình nói.
"Không sao đâu nương, để con làm cho, con đã không sao rồi, người mau đi nghỉ ngơi đi." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa đi xuống giường.
Chỉ chốc lát sau, Tô Ngưng Nguyệt đã làm xong bữa sáng.
"Nương, ca ca, gia gia, Tiểu Thần, mau ra ngoài ăn cơm thôi." Tô Ngưng Nguyệt nấu xong cơm thì gọi người nhà lên ăn. Đừng cho rằng tuổi tác của Tô Ngưng Nguyệt còn nhỏ nhưng thật ra nàng làm cơm cũng rất đâu ra đấy, chỉ cần nhìn bữa cơm đã khiến cho người ta kích thích sự thèm ăn.
"Nguyệt Nguyệt, con làm hết những thứ này sao?" Gia gia tò mò hỏi.
"Đúng vậy, gia gia, có phải nhìn rất ngon đúng không? Ha ha, gia gia mau nếm thử xem, nếu ăn ngon thì người ăn nhiều một chút." Tô Ngưng Nguyệt còn rất đắc ý, dù cho là ở thời hiện đại hay thời cổ đại thì tay nghề của Tô Ngưng Nguyệt đều rất vô song, rất đỉnh.
Diêu Xuân nhìn nữ nhi nhà mình mà trong lòng cũng thấy rất tự hào."Thật không hổ là nữ nhi của ta, quả nhiên mọi thứ đều làm rất tốt."
Diêu Xuân cũng rất vui mừng vì cuối cùng nữ nhi nhà mình đã trưởng thành, thế nhưng khi nghĩ tới sự thật sau khi nữ nhi lớn lên sẽ phải xuất giá thì trong lòng bà ấy lại cảm thấy không nỡ. Nữ nhi được một tay mình vất vả nuôi khôn lớn trưởng thành nhưng về sau lại chỉ biết trơ mắt nhìn con phải gả đến nhà người khác, phải nấu cơm nuôi dưỡng hài tử cho nhà người ta là hốc mắt bà ấy lại đỏ lên.
"Nương, người đang nghĩ gì thế? Sao mắt người đỏ vậy." Bấy giờ Tô Ngưng Nguyệt mới chú ý tới hốc mắt đỏ hồng của Diêu Xuân, quả thật nàng không đoán ra được nguyên nhân tại sao nên mới hỏi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận