Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 893: Tức Giận (1)

Chương 893: Tức Giận (1)Chương 893: Tức Giận (1)
Không thèm để ý đến sự sống chết của nó, lấy ống tay áo mình lau mặt cho Tô Ngưng Nguyệt, giống như lau đi bụi bẩn trên mặt nàng.
Mao Mao bị Thiên Vũ Hàn ném văng trên mặt đất tức giận nghiến răng, nhìn chằm chằm Thiên Vũ Hàn. Đôi mắt tức giận trừng mắt nhìn hắn, may mà nó linh hoạt, nên mới không bị ngã trên mặt đất. Bằng không nó nhất định phải cắn chết cái tên nam nhân vừa rồi dám ném nó.
Mao Mao đang chuẩn bị tấn công Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn dường như cảm nhận như thế được nguy hiểm, quay đầu liếc mắt nhìn nó một cái. Ánh mắt hắn lạnh như bằng, cái lạnh như bao trùm cả cơ thể Mao Mao. Đôi mắt của hắn quá lạnh lùng, làm cho nó sợ hãi.
Mao Mao không dám báo thù Thiên Vũ Hàn, kẻ thù này quá nguy hiểm, nó đánh không lại. Nó chỉ biết đứng yên tại chỗ, mắt nhìn Thiên Vũ Hàn, nếu không thể đánh thắng kẻ thù, thì nó dùng ánh mắt tấn công kẻ thù vậy.
Thiên Vũ Hàn hài lòng nhìn thấy cục bông trắng đứng yên ở đó. Không muốn sống nữa hay sao mà dám đụng vào nữ nhân của hắn, ngay cả chó cũng không được, không ai được phép chạm vào nàng.
Thiên Vũ Hàn quay lại tiếp tục lau, muốn lau sạch sẽ những chỗ mà con chó kia vừa liếm, hắn dùng sức lau cho sạch, nhất định phải lau sạch nước bọt của con chó trên mặt nàng. Nàng chỉ có thể có mùi hương của hắn mà thôi.
Tô Ngưng Nguyệt thấy Thiên Vũ Hàn bước vào, nhìn khuôn mặt tối sầm của hắn, như có khí lạnh phả ra mà không cần dùng máy lạnh. Nàng biết hắn đã tức giận, trông hắn như này có vẻ giận lắm.
Nàng đã đoán rằng sau khi bước vào, hắn sẽ ném Mao Mao xuống đất, nhưng với thân thủ của Mao Mao thì không có gì nguy hiểm. Nàng cũng biết Thiên Vũ Hàn sẽ không làm gì quá đáng với nó, nên nàng không hề lo lắng, cứ để mặc Thiên Vũ Hàn tùy ý lau mặt cho nàng, vì nàng biết hắn mắc bệnh sạch sẽ.
Nhưng sức hắn mạnh, cứ lau tới lau lui làm rát mặt nàng, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy có gì đó sai sai. Nên nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cả khuôn mặt hắn lạnh lùng, chỉ tập trung lau mặt cho nàng, chẳng màng gì đến xung quanh.
Toàn bộ ánh mắt hắn chỉ có khuôn mặt của Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt ngạc nhiên, chẳng lẽ... đây là tâm ma của hắn sao? Nàng nên đánh thức hắn thôi, chứ nếu cứ để hắn lau như vậy, mặt nàng hỏng mất.
"Á! Thiên Vũ Hàn ta đau quá!" Tô Ngưng Nguyệt kêu lớn tiếng.
Ngay cả Mao Mao ở đằng xa nghe thấy cũng bị dọa, tiếng hét quá đột ngột, bầu không khí ở đây thật đáng sợ, đừng dọa chó con nữa được không?
Mao Mao nghe tiếng kêu của Tô Ngưng Nguyệt, nó tưởng tên nam nhân vừa nãy khi dễ nàng, đang chuẩn bị giải cứu tỷ tỷ của nó, tuy rằng nó đánh không lại hắn, nhưng nó sẽ dốc hết toàn bộ sức lực của nó để đi cứu tỷ tỷ. Đúng lúc nó muốn tấn công hắn thì nó thấy Thiên Vũ Hàn đã dừng tay lại. Lúc này nó cũng không biết nên ra tay nữa hay không?
Thiên Vũ Hàn dừng lại, cúi đầu nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của người trước mặt, trên mặt nàng đầy vết đỏ, trông hơi dọa người, đây là... hắn làm sao? Sao hắn lại tổn thương nàng rồi?
Tô Ngưng Nguyệt thấy Thiên Vũ Hàn ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết chỉ khi nàng tỏ ra sợ hãi, đau đớn mới có thể đánh thức hắn. Bởi vì người hắn thương nhất là nàng, hắn không muốn nàng phải chịu chút đớn đau nào.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Hàn, chỉ thấy hắn sững sờ, có một vài tia máu trong mắt, trông hơi dọa người, nhưng Tô Ngưng Nguyệt không hề sợ hãi. Nàng đã nhìn thấy mọi dáng vẻ của Thiên Vũ Hàn, chẳng có gì đáng sợ cả, huống hồ nàng chắc chắn Thiên Vũ Hàn sẽ không làm hại nàng.
Tô Ngưng Nguyệt thấy hắn vẫn ngẩn người nhìn nàng, cũng chẳng nói chẳng rằng. Ánh mắt hắn trông có vẻ vẫn cố chấp lắm.
Tô Ngưng Nguyệt thở dài một hơi, rồi đứng dậy, nàng nâng mặt Thiên Vũ Hàn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người gần nhau, hơi thở cả hai quyện vào nhau, không khí hơi mờ ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận