Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 197: Tô Lão Gia Tử Hối Hận (1)

Chương 197: Tô Lão Gia Tử Hối Hận (1)Chương 197: Tô Lão Gia Tử Hối Hận (1)
"Ngọc bội này quá quý giá, các con nên cầm về đi." Tô lão gia tử nói.
Tô Ngưng Nguyệt cũng biết miếng ngọc bội này rất trân quý, nhưng không ngờ rằng Tô lão gia tử lại bảo nàng cầm về.
"Miếng ngọc bội này là lễ vật nương con mừng đại thọ cho gia gia, người cứ giữ lại bên mình đi." Tô Ngưng Nguyệt đáp lời.
Tô lão gia tử nghe Tô Ngưng Nguyệt nói thì thở dài nhẹ một hơi, bây giờ ông ấy đã biết năm xưa mình làm sai rồi nhưng bây giờ cũng không thể bù đắp cho Diêu Xuân và bọn họ cái gì.
"Khi trở về, thay ta nói với nương của các con một câu cảm ơn." Tô lão gia tử nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe liên gật đầu.
"Con đã biết, gia gia. Gia Gia nếu không còn chuyện gì nữa thì bọn con xin phép ra ngoài." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô lão gia tử.
Thực tế mà nói, Tô lão gia tử muốn đám người Tô Ngưng Nguyệt ở lại với mình lâu hơn, nhưng ông ấy biết rằng mình căn bản không có quyền nói ra điều như vậy. "Được, vậy các con đi ra ngoài chơi đi." Tô lão gia tử nói với hai người bọn họ.
Mà lúc này Tô Thần không nói Tô lão gia tử một câu nào cả, mặc dù Tô Thần tuổi tác còn nhỏ, nhưng mà cũng đã từng nghe người khác nói những chuyện trước kia Tô lão gia tử đã gây ra với gia đình cậu ấy, cho nên Tô Thần vẫn có chút hận Tô lão gia tử.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt phát hiện ra sự khác thường của Tô Thần.
Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng kéo Tô Thần sang một bên.
"Tiểu Thần, đệ sao vậy?" Tô Ngưng Nguyệt quan tâm hỏi Tô Thần. Sau khi Tô Thần nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt hỏi thì lắc đầu.
"Không có gì, tỷ tỷ."
"Tiểu Thần, hôm nay là sinh thần của gia gia, mặc kệ trước đây gia gia đã làm nhiều chuyện không đúng, đệ cứ qua nói một câu chúc phúc may mắn với gia gia đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tiểu Thần.
Tô Thần nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói thì gật đầu.
"Vâng tỷ." Tô Thần ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Tô lão gia tử.
"Gia gia, chúc người phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn." Tô Thần nói với Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử nghe được lời Tô Thần nói xúc động suýt rơi nước mắt.
Không đợi Tô lão gia tử kịp phản ứng lại, Tô Thân đã kéo tay Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi căn phòng của Tô lão gia tử.
Sau khi bọn họ ra ngoài Tô Ngưng Nguyệt trông thấy Tô Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn buồn bã không vui.
"Sao vậy? Tiểu Thần, không phải đệ đã muốn ăn đồ ngon từ lâu rồi sao, đệ muốn ăn cái gì, tỷ lấy cho đệ."
Tô Thần nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì lắc đầu.
"Không sao đâu tỷ, bây giờ đệ cũng không đói lắm." Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Nói thế nào thì Tô Ngưng Nguyệt cũng là một cô nương hai mươi tuổi, hơn nữa nàng còn thông minh như vậy, sao nàng lại không biết trong lòng Tô Thần đang suy nghĩ điều gì chứ.
Tô Ngưng Nguyệt biết lúc này Tô Thần đang khó xử, nàng cũng không nói nhiều với Tô Thần, chỉ không ngừng nghĩ cách dời đi sự chú ý của Tô Thần.
Tô Ngưng Nguyệt cứ vậy đưa Tô Thần đi dạo khắp nơi, lúc này Liễu Ninh cũng đã đi ra, bà ta đang tìm bóng dáng của hai người Tô Ngưng Nguyệt ở khắp xung quanh đó.
Liễu Ninh tìm kiếm khắp nơi rốt cuộc tìm thấy Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần đang ăn uống ở gần đó, trong lúc lơ đãng nghiêng đầu Tô Ngưng Nguyệt đã nhìn thấy bóng dáng của Liễu Ninh, nàng nhìn thấy Liễu Ninh đang đi về phía hai người.
"Mất cả hứng!" Tô Ngưng Nguyệt lâm bầm một câu trong miệng.
"Tỷ nói gì vậy?" Tô Thần ở bên cạnh nghe thấy tỷ tỷ của cậu ấy nói vậy thì hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Tô Thần hỏi thì lắc đầu với Tô Thần.
"Không có gì, mau ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ về luôn." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Tô Thần gật đầu với Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận