Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 646: Sóng Gió Chọn Người (2)

Chương 646: Sóng Gió Chọn Người (2)Chương 646: Sóng Gió Chọn Người (2)
Văn thị trực tiếp chạy thẳng đến trước nhà Tô gia, khi nhìn thấy một ngôi nhà lớn tráng lệ như vậy, bà ta nghĩ thâm, đây là sân nhà của Tô gia, mình cũng là người của Tô gia, thế nhưng dựa vào cái gì mà Diêu Xuân các nàng có thể sống ở đây, nhưng họ lại không thể?
Càng nghĩ càng thấy tức giận, sau đó bà ta đóng sầm cửa lại cái rầm. Diêu Xuân vẫn đang suy nghĩ trong lòng, ai lại dùng sức đập cửa mạnh như vậy? Ai biết lúc mở cửa, lại nhìn thấy Văn thị với vẻ mặt tức giận đang đứng ngoài cửa.
Diêu Xuân thấy đó là bà ta, trực tiếp muốn đóng cửa lại, nhưng ai biết Văn thị lại đẩy cửa mở ra. Vốn dĩ Văn thị chính là một người phụ nữ đanh đá, thực lực lúc nào cũng rất lớn, Diêu Xuân làm sao có thể so sánh với bà ta.
Nhìn thấy dáng vẻ của Văn thị, Diêu Xuân cũng tức giận hỏi: "Văn thị, ngươi muốn làm gì?"
Ai biết Văn thị chỉ mỉm cười, sau đó nhìn vào nhà, trong miệng phát ra âm thanh chặc chặc, sau đó nói: "Em dâu, chúng ta đều là người một nhà, bây giờ cha sống ở đây, đều là do các ngươi nuôi dưỡng, nhà chúng ta thân là con trai trưởng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, nuôi lão nhân gia cũng chính là trách nhiệm của nhà chúng ta. Em dâu, ngươi xem ta nói có đúng hay không?”
Nghe lời nói của Văn thị, Diêu Xuân không tin một lời nào cả, Văn thị hừ lạnh một tiếng: "Văn thị, ngươi có lòng tốt như vậy sao?”
Văn thị lại mỉm cười: "Em dâu, nhà lớn như vậy, các ngươi làm sao có thể sống một mình trong nhà như vậy chứ? Nói thế nào thì ta cũng là một phần của Tô gia, làm sao thì cũng sẽ có một phần của nhà chúng ta trong này, ngươi nhìn như vậy có được hay không, chúng ta không phải là không thể chăm sóc Cố lão gia tử, nhưng mà, ngôi nhà này phải cho chúng ta ở, sau này cửa hàng đồ ăn vặt của lão gia cũng sẽ thuộc về chúng ta, tức là nhà các ngươi cần phải cho lão gia tử mười lạng bạc tiền cấp dưỡng mỗi tháng."
Nghe những lời trơ trến của người phụ nữ này, Diêu Xuân cũng phát cáu, bà ấy chưa từng thấy ai có thể trơ trến như vậy.
Văn thị vẫn nghĩ trong lòng, sau này căn nhà này sẽ là của riêng mình, tiền trong quán ăn vặt của lão gia cũng sẽ là của riêng bà ta, này, một tháng có mười lượng bạc, một năm sẽ có một trăm hai mươi hai lạng, vậy không phải là bà ta đã có đủ hết tiên cho việc học của Tô Cường nhà mình sao?
Chỉ chờ khi Tô Cường thi đậu Trạng nguyên, ước chừng phải làm những người này mất mặt, đến lúc đó mình liền mua một ít tên nha hoàn, ở nhà làm lão phu nhân, cuộc sống này, suy nghĩ một chút liên thấy đẹp đẽ.
Mặc dù trong lòng bà ta nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, bà ta vẫn cảm thấy mình thật sự quá tốt bụng, bà ta không để bọn họ trả lại tất cả đồ đạc, bọn họ nên bằng lòng với việc đó, vốn là những thứ này đều thuộc về cường tử của nhà mình.
Nếu Diêu Xuân biết Văn thị đang nghĩ gì trong lòng, nhất định bà ấy sẽ nói, người phụ nữ này chắc chắn là bị điên rồi, không có sao thì nên đi uống thuốc ngay đi, bà ta nghĩ đến đều là những thứ gì, đồ của nhà mình hơn phân nửa là có quan hệ với bà ta, còn kêu trả lại, thật sự là, thật là ác độc.
Trên mặt của Diêu Xuân nở nụ cười, nói: "Văn thị, đây đều là ban ngày, sao ngươi vẫn còn đang nằm mơ vậy?" Căn nhà này là tên Tô Mộc của nhà chúng ta, cửa tiệm ăn vặt là tên Ngưng Nguyệt của nhà chúng ta, về phần phụng dưỡng lão gia tử, cũng không phiền đến các ngươi quan tâm, nhưng mà ta sợ nếu chúng ta đưa tiền ngươi thì đến lúc đó các ngươi lại không cho lão gia tử ăn uống gì."
Nghe thấy được những điều này, sắc mặt của Văn thị cũng trở nên tái mét, bà ta muốn trút giận ra đập vỡ thứ gì đó, nhưng lại nghĩ rằng mình là nữ chủ nhân tương lai của ngôi nhà này và mọi thứ trong ngôi nhà này đều là của riêng mình, đập đồ thì cũng là đồ của mình, nên bà ta không nỡ buông bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận