Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 548: Kẹo Hồ Lô (2)

Chương 548: Kẹo Hồ Lô (2)Chương 548: Kẹo Hồ Lô (2)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Lý Thần Dật nói: "Ta còn tưởng là ngươi còn có việc của riêng mình chứ, nếu ngươi không có việc gì thì ngày mai ngươi cùng với Đại Vương ca lên núi hái hết chỗ táo gai kia về đây, đợi đến khi mở cửa hàng thì ngươi cũng gia gia đi bán những đồ ăn vặt này, đợi đến khi ngươi tìm ra phương hướng mình muốn đi, thì hãy theo đuổi nó, ta không yêu cầu ngươi phải làm gì, nhưng nếu như sau này Tô gia gặp nạn thì mong ngươi hãy giúp đỡ."
Lý Thần Dật nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, trịnh trọng nói: "Được."
Mọi người đều rất vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Mặt trời đã lên cao rồi nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang trong giấc mộng, lão gia tử Tô gia mấy lần ở trước cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt chần chừ định gõ cửa, đến cuối cùng đành từ bỏ, lão gia tử Tô gia nghĩ nếu như mình gõ cửa thì có khi nào làm phiền đến cháu gái bảo bối của mình hay không, dù sao thì dạo gần đây Tô Ngưng Nguyệt hình như rất bận rộn.
Lão gia tử Tô gia cứ suy nghĩ như vậy, chần chừ hồi lâu, cuối cùng từ bỏ ý định đánh thức Tô Ngưng Nguyệt, còn bản thân thì trở về đại sảnh, Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy lão gia tử Tô gia mỉm cười nói: 'Người đừng sốt ruột, việc này cũng không phải là có thể làm xong trong một chốc một lát được, để Nguyệt Nhi ngủ thêm một lúc, con bé chạy đi chạy lại bận làm ăn lâu như vậy rồi."
Lão gia tử Tô gia gật đầu, lại than thở nói: "Đúng vậy, vất vả cho mấy đứa nhỏ này rồi, còn nhỏ như vậy đã phải suy nghĩ đến việc nuôi dưỡng cho cả gia đình, bờ vai của Nguyệt Nhi mới có 10 tuổi mà đã phải gánh vác cả Tô gia chúng ta, chỉ trách lão già như ta không những không có tác dụng, trước đây toàn là gây khó dễ cho mẹ con các con, nếu như phụ thân của Nguyệt Nhi còn sống thì các con đã không phải chịu khổ như vậy rồi." Dáng vẻ lão gia tử Tô gia vô cùng đau đớn, khiến cho Diêu Xuân cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đi tới nhìn thấy Diêu Xuân mẫu thân của mình và lão gia tử Tô gia gia gia của mình đều ngồi ở đó với vẻ mặt tự trách, khiến Tô Ngưng Nguyệt giật mình, Tô Ngưng Nguyệt hỏi: "Nương, gia gia, hai người sao vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt còn tưởng rằng có chuyện gì.
Lão gia tử Tô gia là người đầu tiên phản ứng lại nói: "Không sao, chúng ta cảm thấy thương con và ca ca của con, còn bé tí mà đã phải gánh vác cả gia đình chúng ta."
Tô Ngưng Nguyệt còn tưởng là xảy ra chuyện gì, nghe thấy lão gia tử Tô gia nói vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: "Làm con sợ gần chết, con còn tưởng là xảy ra chuyện gì, việc này thì không sao, bây giờ cũng con có năng lực, vậy thì làm nhiều một chút, gia gia và nương chỉ cần ở nhà hưởng thụ là được, chẳng phải người ta vẫn thường nói là nên hưởng phúc của con cháu đấy sao."
Lời nói của Tô Ngưng Nguyệt khiến Diêu Xuân và lão gia tử Tô gia yên lòng hơn, lão gia tử Tô gia vẫy tay với Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt tiện thể ngồi xuống bên cạnh lão gia tử Tô gia, lão gia tử Tô gia vuốt ve đầu Tô Ngưng Nguyệt nói: "Sau này nếu gặp phải bất cứ chuyện khó khăn gì đều phải nói ra, đừng một mình giữ trong lòng, cả nhà cùng nhau nghĩ cách thì kiểu gì cũng nhanh hơn là một mình con."
Tô Ngưng Nguyệt rất hưởng thụ cảm giác tâm sự cùng với người thân như thế này.
Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt đặt bát cháo trắng vừa múc ra trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, rồi lại lấy cho Tô Ngưng Nguyệt một đĩa đồ ăn mà nàng thích ăn nhất, Tô Ngưng Nguyệt nói: 'Cám ơn nương."
Rồi lại quay đầu sang nói với lão gia tử Tô gia: "Gia gia cháu nhớ rồi, cảm ơn người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận