Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 986: Chiến Tranh (1)

Chương 986: Chiến Tranh (1)Chương 986: Chiến Tranh (1)
Tố Trinh ở bên cạnh nhìn mà không khỏi rùng mình, cảm giác thần vương của hiện tại sao lại khiến người ta không rét mà run như thế này chứ?
Trong ngự thư phòng.
Thiên Vũ Hàn nhìn cấp báo được đưa tới trước mặt với vẻ mặt nặng tu, bây giờ vùng biên cương thật sự là càng ngày càng mất kiểm soát rồi.
Hắn đứng dậy và tới trước cửa sổ, nhìn những bông hoa rực rỡ ở đằng xa, khẽ cau mày, sắp sửa không được bình yên rồi?
Nước Bắc Viên mười mấy năm nay không có chiến sự bây giờ chiến sự sắp nổ ra rồi sao? Đây đúng thật là một khởi đầu không mấy tốt đẹp!
Gió thổi lên những tờ giấy ở trên bàn, lật lên một trang, bên trên viết rõ ràng, biên cương đang thu thập một lượng lớn lương thảo...
Trong màn đêm tĩnh mịch, trong tẩm cung của Tô Ngưng Nguyệt vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt, lúc Tô Ngưng Nguyệt còn chưa bước vào tới cửa đã nhìn thấy ánh sáng yếu ớt kia, trái tim vốn dĩ đang vô cùng lạnh lẽo của hắn bây giờ cũng dịu lại một chút.
Thiên Vũ Trạch mang theo sương lạnh khắp người đẩy cửa bước vào, người mà hắn tưởng là đã ngủ lập tức đứng dậy, có chút ngẩn ngơ nhìn người kia.
Tô Ngưng Nguyệt vừa nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt trở về liền vội vàng xuống giường và chạy về phía Thiên Vũ Trạch, Thiên Vũ Trạch nhìn thấy nàng không cả kịp đi dép mà đã chạy tới thì lông mày càng nhíu chặt lại, thật sự là không chú ý gì tới sức khỏe của bản thân.
Thiên Vũ Trạch cũng đi vê phía trước mấy bước, nhanh chóng đỡ lấy Tô Ngưng Nguyệt đang chạy về phía hắn, ôm lấy nàng và nói: "Trời lạnh như vậy, vẫn không biết chú ý đến sức khỏe của bản thân, sau này không được chạy như thế nữa, chẳng phải là ta đã tới rồi đây sao."
"Chẳng phải là nhìn thấy chàng nên có chút kích động hay sao." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Thiên Vũ Trạch không trả lời nàng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra là sau này vẫn phải trải thảm ở trong phòng, với trí nhớ bằng lòng như quay đầu đi là quên mất giống như hiện tại của nàng thì hắn vẫn không thể nào tin được.
Thiên Vũ Trạch bế Tô Ngưng Nguyệt lên giường, sau đó đắp chiếc chăn ở trên giường lên cho nàng, vì sợ rằng nàng bị lạnh.
"Muộn như vậy rồi sao vẫn chưa ngủ?" Giọng nói điềm tĩnh của Thiên Vũ Trạch vang lên.
"Gần đây ta không gặp được chàng, ta nhớ chàng rồi, chẳng lẽ chàng không nhớ ta sao?" Tô Ngưng Nguyệt có hơi tủi thân, thật ra Thiên Vũ Trạch nói cũng đúng, thời gian này nàng và Thiên Vũ Trạch thật sự là không được gặp nhau nhiều.
Hàng ngày lúc nàng đi ngủ thì hắn còn chưa trở về, lúc nàng thức dậy thì bên cạnh nàng đã lạnh ngắt rồi, buổi trưa lúc dùng bữa thì hắn vẫn đang bận rộn, hắn cũng không nỡ để hắn vừa tới một lúc rồi lại phải đi, thời gian của hai người bọn họ cứ như vậy mà bị chênh lệch. Cũng chỉ có thời gian lúc đêm đã khuya là có thể cảm nhận được hơi ấm của hắn, nàng thật sự là có chút nhớ hắn, vì thế nên mới ngủ muộn như thế này.
Vẻ mặt của Thiên Vũ Trạch có hơi sững lại, như thể là không ngờ rằng Tô Ngưng Nguyệt lại bởi vì nguyên nhân này nên đã muộn như thế này rồi mà vẫn chưa ngủ.
Sau đó vẻ mặt giãn ra, trên mặt còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt và nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, nếu như nàng nhớ ta thì có thế nào thì ra cũng sẽ xuất hiện trước mặt nàng."
"Chàng bằng lòng nhưng ta thì không, ta không muốn trở thành hồng nhan họa thủy ở trong mắt của người khác, làm lỡ việc chính sự của quân vương." Tô Ngưng Nguyệt tức giận nói.
"Nguyệt Nguyệt kiếp này có được nàng có thể thật sự là kiếp trước phải tích lũy rất nhiều, nên kiếp này mới có thể gặp được một Tô Ngưng Nguyệt tốt như thế này."
Hắn biết Tô Ngưng Nguyệt như thế này là vì hắn, nếu không với tích cách coi trời bằng vung như kia của nàng thì cứ nhớ hắn là sẽ nhất định đi tìm mà không cần biết là có hậu quả gì, sự âm thầm chịu đựng như thế này của nàng chẳng phải là vì không muốn làm phiên đến hắn, cho hắn một môi trường yên tĩnh để suy xét về chuyện quốc gia đại sự hay sao.
Cưng chiều xoa đầu nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận