Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 863: Xa Lánh

Chương 863: Xa LánhChương 863: Xa Lánh
"Hoàng thượng, thiếp vui quá, cuối cùng thiếp đã có cho chàng một đứa con rồi... Dật phi nói, nước mắt liên rơi xuống, khóc như hoa lê cùng mưa, khiến đàn ông khi nhìn cũng có cảm giác muốn bảo vệ.
Nhưng bây giờ Thiên Vũ Hàn đang không để tâm, chỉ nhẹ cười gật đầu, hắn còn đang nghĩ chuyện gì đó, Dật phi cúi đầu trong ánh mắt thoáng qua một tia u ám, Tô Ngưng Nguyệt, đã đến như vậy, Hoàng thượng vẫn không xử lý cô, cô thật là may mắn đó."
Tô Ngưng Nguyệt vẫn luôn im lặng đứng một bên không hề lên tiếng lúc này ngẩng đầu, không nhìn Thiên Vũ Hàn, nhẹ nhàng hành lễ, giọng nói lạnh nhạt không có một phần ấm áp.
"Thần thiếp xin phép lui xuống." Không đợi sự cho phép của Thiên Vũ Hàn liền quay đầu đi ra ngoài.
Nhìn theo Tô Ngưng Nguyệt chậm rãi bước ra cánh cửa lớn, Thiên Vũ Hàn không thể phủ nhận sự hoảng loạn, giống như Tô Ngưng Nguyệt bước ra rồi, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Mọi người bây giờ mới nhớ ra Hoàng hậu nương nương khi nãy cũng ở đây, không khỏi nhìn về phía bóng lưng thẳng của người phụ nữ, ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu vào từ cửa, chiếu đúng lên người nàng, cả người nàng chìm trong ánh nắng, giống như Tô Ngưng Nguyệt từng bước tiến vào lửa, như phượng hoàng trong cổ xưa, 3 con thần thú khác sinh ra vốn đã là thần thú, chúng đều rất mạnh, chỉ có phượng hoàng khá yếu ớt, cần phải trải qua nhiều lần lửa nóng, mới có thể tái sinh thành một con thân thú mạnh mẽ hơn, Tô Ngưng Nguyệt bây giờ cho người ta một loại cảm giác, nàng chính là con phượng hoàng cần lao vào biển lửa để tái sinh, sau khi bước ra khỏi biển lửa, sẽ vàng mạnh mẽ hơn.
Đến khi Tô Ngưng Nguyệt bước ra ngoài, không thể nhìn theo nàng nữa, mọi người mới chợt tỉnh ra, khí chất nàng đem lại cho người ta quá mạnh rồi.
Dật phi thấy mọi người đều lặng người nhìn theo Tô Ngưng Nguyệt, tức đến mặt cũng gượng gạo, nàng ta khó khăn lắm mới thu hút được sự chú ý của mọi người vào bản thân, ai ngờ chỉ một động tác của Tô Ngưng Nguyệt, đã thu hút mọi ánh mắt của mọi người đi.
"Các người hãy chăm sóc tốt cho Dật phi." Thiên Vũ Hàn nói xong câu liền trực tiếp bỏ đi.
"Hoàng thượng..." Dật phi muốn nói gì đó, đã thấy Thiên Vũ Hàn đi xa rồi. Chỉ có thể tức giận đấm vào giường, có lẽ do dùng lực hơi quá, liền kêu lên: “A." Dọa cho lão thái y bên cạnh giật mình, suýt chút nữa giật hết râu rồi.
Lúc này tiểu nha hoàn ở bên cạnh giường mới phản ứng lại, mau chóng chạy đến bên giường Dật phi xem tình hình.
"Nương Nương, người bị thương ở đâu thế?" Tiểu nha hoàn lo lắng hỏi, lão thái y cũng quay qua nhìn Dật phi, dù sao bây giờ người này cũng đang mang thai, việc gì cũng phải cẩn thận.
"Không sao, khi nãy không cẩn thận va vào." Dật phi nhịn đau nói với thái y, nàng ta không thể nói với thái y rằng nàng ta đố kị với Tô Ngưng Nguyệt vì bị Tô Ngưng Nguyệt cướp mất Hoàng thượng, tức không chịu được phải đấm vào giường khiến bản thân bị thương được.
"Vậy vi thần xin cáo lui." Thái y hành lễ với Dật phi, đưa hộp thuốc rồi rời đi.
Dật phi thấy thái y đã rời đi, cuối cùng không nhịn đau được nữa, lườm nha hoàn bên cạnh một cái, ánh mắt lạnh lùng, dọa tiểu nha hoàn sợ hãi, đúng lúc Dật phi nhìn thấy, tức khắc trở nên tức giận. Nàng ta đưa tay nắm lấy cánh tay nha hoàn, lấy sức siết lấy, như thể đó là kẻ thù của nàng ta, sắc mặt nha hoàn đã méo mó nhưng không dám phát ra tiếng, sống chết ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động nào. Vì nếu cô phát ra âm thanh nào, Dật phi sẽ trừng phạt cô rất nhẫn tâm. Qua một lúc sau, Dật phi đã hết tức giận, lúc này mới buông cánh tay của nha hoàn. Lạnh lẽo nói: "Lui xuống đi, gọi A Hỉ đến cho ta."
Tiểu nha hoàn run sợ lui xuống, chỗ cánh tay đã rớm máu, máu thuận theo cánh tay chảy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận