Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 667: Đồng Ý (1)

Chương 667: Đồng Ý (1)Chương 667: Đồng Ý (1)
Nhưng nàng quả thực rất hạnh phúc, dẫu sao người nhà cũng để ý quan tâm đến nàng như vậy, chưa bao giờ vì lợi ích này nọ mà bán đứng nàng. Nghĩ đến đây, sự ấm áp dạt dào trong lòng nàng.
Tô Ngưng Nguyệt an ủi mọi người:
"Gia gia, nương, ca ca, thực ra thì cũng không có vấn đề gì, nếu mọi người không muốn, con sẽ không đi kết bái, hơn nữa con cũng không phải là không thể không đi.
Còn chuyện mà gia gia nói, thì vẫn còn xa lắm. Bây giờ con vẫn còn nhỏ, loại chuyện này còn lâu mới đến, đến lúc đó, ca ca đã kiếm được rất nhiều tiền, lúc đó, con xuất giá làm gì nha, liên ở nhà không gả."
Tô Mộc lập tức phụ họa:
"Tốt, ta thấy cách này không tệ, vốn ta cũng nghĩ như vậy, chỉ cần muội muội nguyện ý, ta liên nuôi muội muội cả đời này."
Diêu Xuân nghe xong lời này, hung hăng vỗ mạnh vào lưng Tô Mộc, Tô Mộc đau đớn hét lên một tiếng, nhìn mẫu thân, tựa hồ không nghĩ rằng mẫu thân mình lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.
"Con xem con nói gì đi, con rủa muội muội con không gả chồng được đấy à?"
Tô Mộc nhanh chóng biện giải:
"Nương, ý con đương nhiên không phải vậy, nương phải tin tưởng con. Ý con là muội muội đã có con hậu thuẫn đằng sau, nàng muốn làm gì thì liền làm đó, không cần cố ky chuyện gì cả."
Tô Ngưng Nguyệt hiện tài liền hoài nghi không biết liệu có phải Tô Mộc cùng Diêu Xuân đang diễn kịch hay không, dù sao cuộc đối thoại của hai người họ khiến nàng phải bật cười. Diêu Xuân nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt, càng nhìn càng cảm thấy nữ nhi mình cái gì cũng giỏi. khó trách có người muốn cướp đi. Cũng thật là, vị Bắc Minh phu nhân kia thật khiến người ta chán ghét mà.
Nhưng khi nghĩ đến lời nói của Tô lão gia tử, không thể không thừa nhận rằng lời ông ấy nói rất có đạo lý. Bà ấy muốn gả con gái mình cho một gia đình tốt, nếu có thân phận là nghĩa nữ của Bắc Minh gia, xác thực nàng sẽ có thêm nhiều cái lợi.
Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, bà ấy cắn cắn răng nói:
"Ngưng Nguyệt, con đồng ý với Bắc Minh phu nhân đi, nương không có ý kiến."
Tô Mộc nhìn Diêu Xuân, không phải hẳn là nên cùng đoàn kết không cho muội muội đi sao? Sao nương tự nhiên lại đáp ứng rồi?
Tô Ngưng Nguyệt cũng có chút nghi hoặc, Diêu Xuân tỏ vẻ hào phóng giải thích:
"Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, nói xem, con nhận nghĩa mẫu tốt là chuyện tốt, hơn nữa còn là một nghĩa mẫu tốt như vậy, loại này bình thường sao có thể quen biết đến? Người thường muốn cố gắng tiếp cận còn không có cửa đâu, hiện tại vị phu nhân kia lại chủ động muốn nhận Ngưng Nguyệt của chúng ta làm nghĩa nữ, Ngưng Nguyệt nhà chúng ta phải có phúc khí bậc nào đây mới được."
Tô Ngưng Nguyệt không biết tại sao mà khi nghe những lời này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng chua xót. Có đôi khi Diêu Xuân làm cô rất cảm động, mà có thể phụ mẫu trời sinh chính là để làm người cảm động đi.
Tô Ngưng Nguyệt nhào vào trong lòng ngực Diêu Xuân, làm nũng nói:
"Nương, con là nữ nhi của nương, cả đời vẫn sẽ không bao giờ bị người khác cướp đi được đâu."
Nghe vậy, Diêu Xuân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Về phần Bắc Minh phu nhân, kỳ thật ngay từ đầu, việc thu nhận Tô Ngưng Nguyệt chỉ là việc nằm trong tình thế ép buộc, thế nhưng khi nhìn thấy cách xử lý tiêu sái của nàng, thật khó có thể không thích nàng. Hiện tại, chính bà ta cũng bắt đầu thưởng thức vị dưỡng nữ này.
Nhưng ngày hôm sau, thời điểm bà ta đi thỉnh an lão phu nhân, đám thê thiếp đã tê tựu bốn phía chung quanh đó.
Bắc Minh phu nhân nghĩ, sao hôm nay nhiều người tập trung ở đây quá vậy? Sau khi thỉnh an xong và ngồi xuống, Bắc Minh lão phu nhân đã bắt đầu gây khó dễ:
"Tức phụ lão đại, nghe nói, con ở bên ngoài nhận một cô nương làm nghĩa nữ sao"
Bắc Minh phu nhân đứng dậy đáp lời:
"Đúng vậy ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận