Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 802: Giáo Huấn (2)

Chương 802: Giáo Huấn (2)Chương 802: Giáo Huấn (2)
Tố Trinh quỳ trên mặt đất: "Ma ma lại đang ở trong điện ăn hoa quả nhàn rỗi, còn có cung nữ ở bên quạt mát phục vụ nữa!"
"Cái gì?" Thiên Vũ Hàn lập tức nhìn thẳng vào Phương Hoa, cau chặt lông mày: "Nàng ta nói có thật vậy không?”
Phương Hoa vội vã khóc lóc cầu xin: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài không tin tưởng lão nô hay sao? Lão nô hầu hạ ngài mười mấy năm rồi, sao có thể làm ra loại chuyện này? Hoàng thượng, đều do cẩu nô tài kia ngậm máu phun người!"
Vốn dĩ Thiên Vũ Hàn còn có chút không tin, đến khi Phương Hoa đến cả "cẩu nô tài" cũng phun ra rồi, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận lửa giận: "Tố Trinh là đại cung nữ bên người Hoàng hậu, nàng ta là cẩu nô tài, vậy thì Hoàng hậu là cái gì!"
Long nhan đại nộ, Phương Hoa ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại bản thân đến cả lời mắng chửi người khác bình thường cũng nói ra rồi, trong lòng bà ta sợ hãi, lỡ lời trước mặt Hoàng thượng, đừng nói bà ta chỉ là một ma ma, đến cả đại thân trong triều cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Phương Hoa vội vàng tự tát miệng mình: "Hoàng thượng, lão nô tiện miệng, lão nô sai rồi, Hoàng thượng, mong người khai ân, Hoàng thượng !"
Thiên Vũ Hàn không để ý đến Phương Hoa, mặc kệ bà ta tự tát vào mặt mình, mà lạnh lùng quét mắt nhìn đám cung nữ đang quỳ dưới đất: "Những lời Tố Trinh nói khi nãy có thật hay không?”
Đám cung nữ sao không thấy được tình thế bây giờ đã thay đổi đại cục rồi chứ, ào ào đổi phe: "Hồi bẩm Hoàng thượng, những điều Tố Trinh cô cô nói đều là thật."
Thiên Vũ Hàn cười lạnh một tiếng: "Vừa nãy nàng ta nói những ai quạt cho Phương Hoa thì kéo hết ra ngoài phạt hai mươi trượng, thái giám cung nữ đem hoa quả của Ngự Thiện Phòng đi mỗi người ba mươi trượng, để cho bọn chúng biết rốt cuộc ai mới là chủ tử Trường Lạc Cung!"
Hắn quay đầu nhìn về phía Phương Hoa, Phương Hoa vì bảo mệnh nên ra tay rất nặng, cái sau càng mạnh hơn cái trước, chỉ một lát sau hai bên má đã in đỏ vết bàn tay, khoé miệng ẩn ẩn có chút máu, trông vô cùng nhếch nhác.
Thiên Vũ Hàn bước xuống, dừng ở trước mặt Phương Hoa, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng: "Ma ma, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi. Niệm tình ngươi năm đó, trãẫm không muốn phạt ngươi quá nhiều, ngươi đến tân giả khố đợi đi."
Thiên Vũ Hàn dễ dàng giải quyết chuyện này chỉ bằng vài câu, Phương Hoa nhìn bóng lưng kiên cường của Thiên Vũ Hàn, vô cùng hối hận, không biết mình rốt cuộc làm sao mà có gan dám đối xử với Hoàng hậu cao quý như vậy, bà chỉ là một người hầu, hầu hạ chủ nhân thôi.
Bà quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy, trong phút chốc ngộ ra, bản thân đã bị quyền lực làm cho mờ mắt, Hoàng thượng truyên bà đến chăm sóc Hoàng hậu là cho bà mặt mũi, cho bà chỗ dựa, mà bà lại dám lên mặt với Hoàng hậu.
"Hoàng thượng, xin người rộng lượng chút, nô lệ không dám như vậy nữa, Hoàng thượng, xin người rộng lượng!"
Thiên Vũ Hàn vây tay ra lệnh cho người lôi bà đi, đám thị vệ nhanh chóng đến lôi bà đi, đám cung nữ cũng bị kéo đi theo, không hề có chút thương tiếc.
Trên mặt Tố Trinh có nét kích động và vui mừng, nhưng cũng không quên bản thân đã phạm tội, nàng quỳ lạy Thiên Vũ Hàn: "Hoàng thượng, nô tì vô trách nhiệm, làm lạc mất nương nương, xin Hoàng thượng giảm tội”.
Tô Ngưng Nguyệt bị Điềm Điềm và Mật Mật giấu đi chứng kiến toàn bộ câu chuyện, cảm thấy rất vui, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng khi nghe thấy Tố Trinh xin giảm tội liền không thể bình tĩnh được, chuyện này vốn không hề liên quan đến nàng ấy, nàng ấy còn bị thương, vậy liên quan gì đến nàng ấy?
Thế là vội chạy ra, vừa chạy vừa vây tay: "Không được không được, ngươi không có lỗi, không thể phạt tội". Thiên Vũ Hàn nhìn thiên hướng âm thanh, Tô Ngưng Nguyệt từ đường bên trái chạy ra, hoàn toàn không để ý đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận