Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 936: Nguyên Nhân (1)

Chương 936: Nguyên Nhân (1)Chương 936: Nguyên Nhân (1)
Thiên Vũ Hàn dừng bước, quay đầu lại, định nói chuyện với Tô Ngưng Nguyệt, ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Tô Ngưng Nguyệt đang trút cơn giận lên cục đá nhỏ, liên tục đá cái cục đá đó, cũng không ngẩng đầu lên.
Không cần nhìn biểu cảm của nàng, là biết nàng còn giận dỗi, thấy nàng sắp đụng phải mình, Thiên Vũ Hàn cũng không lên tiếng nhắc nhở, để nàng cứ thế đâm vào người hắn.
Tưởng là có âm thanh va chạm, nhưng mà không có, Thiên Vũ Hàn cúi đầu nhìn xem tình huống gì, thì thấy một khuôn mặt tươi cười như hoa rồi thè lưỡi với hắn.
"Mấy chiêu đó muốn làm giống như mấy loại trong phim thần tượng hả, đừng có mà nghĩ tới, mấy chiêu này ta đều chơi chán rồi, tưởng là ta không biết sao." Tô Ngưng Nguyệt nói thâm trong bụng.
Thiên Vũ Hàn hơi cau mày bất lực, sao mà biểu hiện không theo thường ngày vậy, tuy là không có đâm vào lòng hắn, nhưng hắn có thể động thủ nha, Thiên Vũ Hàn nghĩ đến đây, nghĩ là làm liền, trực tiếp đem cái người đang cười vui sướng ở chỗ nào đó kéo vào lòng mình.
Tô Ngưng Nguyệt cũng có chút sững sờ, tiếng cười bỗng im bặt, không nghĩ tới Thiên Vũ Hàn còn có thêm mặt lãng mạn này nữa, quả nhiên là nam nhân trong nóng ngoài lạnh.
"Ai! Thiên Vũ Hàn, có phải chàng đang giận ta phải không?” Tô Ngưng Nguyệt không có đẩy mình ra khỏi lòng Thiên Vũ Hàn, ở trong lòng hắn giọng nghẹn ngào hỏi .
"Đúng vậy, lại giận nàng nữa đó." Thiên Vũ Hàn cũng không có phủ nhận, trực tiếp đáp lại.
Tô Ngưng Nguyệt vừa nghe hắn nói như vậy, bắt đầu giãy giụa kịch liệt: "Thiên Vũ Hàn, chàng hỗn đản, chàng buông ta ra." Ai ngờ Thiên Vũ Hàn thật sự buông nàng ra, Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt, không kiêm được nước mắt bắt đầu tuôn xuống.
Thiên Vũ Hàn kéo Tô Ngưng Nguyệt ngồi lên ghế bên con đường nhỏ đó, để Tô Ngưng Nguyệt ngồi trên đùi hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khoé mắt của Tô Ngưng Nguyệt,"Ta còn chưa có nói hết, khóc cái gì, sao lại biến thành khóc nhòe như thế này?"
Lau xong nước mắt ở đáy mắt của Tô Ngưng Nguyệt, rồi cầm tay của Tô Ngưng Nguyệt, vuốt ve lên phiến màu đỏ trên tay nàng, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, xem ra hắn thật sự không thể đối xử nhân từ với bọn họ rồi.
"Thiên Vũ Hàn, chàng chính là đang giận ta, có phải chàng giận ta là vì Dật phi phải không?" Tô Ngưng Nguyệt nghe Thiên Vũ Hàn nói như vậy, nước mắt không ngừng tuôn, ngược lại tuôn ra nhiều thêm.
Thiên Vũ Hàn thật bất lực, hắn như thế này mà là giận nàng sao? Sao hống hách càng ngày càng lợi hại thế. Ai! Bỏ đi, nếu là không như vậy, nàng còn là nàng sao.
"Thật ra ta có giận, nhưng mà..." Thiên Vũ Hàn lại mở miệng giải thích, nhưng chưa có nói hết câu, bị Tô Ngưng Nguyệt đánh gãy hắn lần nữa.
"Chàng xem chàng xem, chàng vẫn còn giận, lại là vì Dật phi mà còn giận ta, chàng không phải đã nói Dật phi để tùy ta xử lý sao? Chàng gạt ta."
Thiên Vũ Hàn nghĩ thâm, nữ nhân đúng là một loại sinh vật phiền toái, cứ suy nghĩ lung tung, gây rối vô cớ xảy ra như ăn cơm bữa thường ngày. Bất quá ai làm cho mình sủng thế này, mà cũng muốn sủng cả đời này luôn nha.
Thiên Vũ Hàn yên lặng lắng nghe, cho đến tâm trạng của Tô Ngưng Nguyệt ổn định rồi chậm rãi mở miệng nói.
"Nàng nha! Động một tí là nghĩ lung tung, ta giận là nàng sao không bảo vệ tốt cho chính mình! Nếu không phải ta đến kịp thời, có phải nàng liền giết chết Dật phi không? Nói là để Dật phi nàng xử lý, nhưng trước mặt công chúng nàng không thể, nàng có cảm giác được rằng nàng không khống chế được chính mình không, có cảm giác muốn giết người vậy." Thiên Vũ Hàn chậm rãi giảng thích nguyên nhân phía trước và hậu quả phía sau cho Tô Ngưng Nguyệt nghe.
"Nếu không phải ta đến kịp thời, là giờ thần trí của nàng không còn tỉnh đâu, trong phòng đó có để một loại dược, có thể làm cho người ta xuất hiện ảo giác, thần trí không tỉnh táo, thấm vào một thời gian, sẽ không tỉnh táo lại, cả đời giống như một tên ngốc không phân biệt được gì cả, có biết chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận