Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 488: Lỗ Mãng (1)

Chương 488: Lỗ Mãng (1)Chương 488: Lỗ Mãng (1)
"Được rồi, ta đi ngủ trước, các con cũng đi ngủ sớm một chút đi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Sáng hôm sau, Diêu Xuân làm cơm xong thì gọi lão gia tử và bọn trẻ cùng ăn cơm. Một lúc sau, cô nương xa lạ kia cũng đi theo Tô Ngưng Nguyệt ra khỏi phòng.
"Cô nương, sao cô nương lại đi ra từ phòng của Tô Ngưng Nguyệt vậy? Đêm qua cô ngủ trong phòng của Tô Ngưng Nguyệt sao?" Diêu Xuân nhìn thấy bọn họ thì lập tức tò mò hỏi.
"Đúng vậy, tối qua chúng con nói chuyện với nhau một lát thì thấy buồn ngủ quá, vì vậy con không trở về gian phòng của mình mà ngủ ở phòng của Tô Ngưng Nguyệt luôn ạ." Cô nương xa lạ kia nói với Diêu Xuân, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm đi. Đừng đứng nữa." Lúc này Diêu Xuân kêu lên.
"Nhìn quan hệ của các con tốt như vậy thì ta cũng yên tâm, những chuyện tương tự như đêm qua, việc Ngưng Nguyệt đuổi vị cô nương này đi nhất định sẽ không xảy ra nữa. Hiểu chưa?" Diêu Xuân cũng là một người thẳng thắn, bà ấy nói ra mà không nghĩ nhiều nên câu nói này có vẻ khó nghe. Cũng may sau khi xảy ra chuyện tối qua thì hai vị cô nương này cũng không có gì kiêng dè lẫn nhau. Hai người nghe Diêu Xuân nói xong chỉ nhìn nhau cười, ánh mắt trao đổi cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu được.
"Phải rồi cô nương, đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên cô nương là gì? Đến từ đâu vậy?" Diêu Xuân tò mò hỏi, nàng ta đã ở đây lâu như vậy mà vẫn không biết nàng ta tên gì.
"À đúng rồi, ta ở đây lâu vậy mà vẫn chưa chính thức giới thiệu qua về bản thân với mọi người, ta tên là Lý An Tinh, mọi người có thể gọi ta là Tinh Tỉnh."
"Ồ, Tinh Tỉnh, thật là một cái tên hay, rất hợp với Mộc Mộc nhà chúng ta." Không biết là Diêu Xuân vô tình hay cố ý nói. Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý An Tinh lúc đỏ lúc trắng.
"Mẫu thân, người nói cái gì vậy?" Tô Mộc nghe xong những lời này cũng thấy ngượng ngùng. Vì thế lập tức cắt đứt ý đồ của mẫu thân, để mẫu thân của mình ý thức được bản thân đang nói gì.
"Xì, con thì biết cái gì?" Diêu Xuân lườm Tô Mộc một cái.
"Khụ khụ, coi như ta không tồn tại đúng không!" Lão gia tử ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ lên tiếng. Nói một câu: "Được rồi, các ngươi mau ăn cơm đi, phải hiểu nguyên tắc ăn không nói, ngủ không nói." Lão gia tử ngừng nói rồi nhìn một cái, trong bụng cảm thấy hài lòng.
"Đại nương, để con đi dọn đống bát đĩa này cho, đại nương mau đi nghỉ ngơi đi, con thấy thân thể của người không được khoẻ, để con làm." Bởi vì Lý An Tinh đã nói ra hết nên bà ấy cũng không cần lo ngại gì nữa, không cần phải giả vờ nằm yên trên giường, cũng không sợ bị người trong nhà nghi ngờ, thực ra nếu có thì cũng chỉ nghi ngờ mỗi mình Tô Ngưng Nguyệt. Hiện tại Tô Ngưng Nguyệt không có vấn đề gì thì tự nhiên mọi thứ cũng đều ổn thoả.
"Tốt, tốt lắm, quả là một cô nương hiểu chuyện, nếu ai mà lấy được cô nương đây thì nhất định cuộc sống gia đình sẽ vô cùng hạnh phúc." Diêu Xuân là như vậy, nếu thích ai thì sẽ khen người đó hết lời. Nói ra một cách công khai. Huống hồ bà ấy đã nhắm vào Lý An Tinh này, muốn nàng ta làm tức phụ (con dâu) của mình nên lời khen cũng trở nên tự nhiên hơn.
Mặc dù Lý An Tinh là một cô nương có xuất thân từ gia đình giàu có nhưng sau đó bị buộc phải sống lưu lạc và tự lo liệu cuộc sống cơ bản của mình, sau đó mẹ ruột lại bị bệnh nên một mình nàng ta phải gánh thêm gánh nặng trong cuộc sống của mình. Vì thế trong mọi khía cạnh của cuộc sống và công việc nội trợ, hiện tại Lý An Tinh có thể được coi là một người giỏi dọn dẹp nhà cửa.
"Nhìn cô nương này đẹp thật đấy, không biết ở nhà có hứa hôn hay chưa, hy vọng là không có, như thế thì Mộc Mộc nhà chúng ta sẽ có cơ hội, nhà ai mà không muốn có tức phụ (con dâu) như vậy chứ." Diêu Xuân vừa nhìn Lý An Tinh dọn dẹp ở bên kia vừa suy nghĩ tính toán ở trong lòng. Có lẽ bà ấy nhận ra Lý An Tinh bị mình nhìn đến ngượng nên Diêu Xuân mới chậm rãi đi về phía phòng Tô Mộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận