Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 238: Lưu Thẩm Làm Khách (2)

Chương 238: Lưu Thẩm Làm Khách (2)Chương 238: Lưu Thẩm Làm Khách (2)
Cứ như vậy, nàng lau khô nước mắt rồi đi tới phòng bếp, cầm bánh nướng mà nàng và Tô Thần đã mua cho Diêu Xuân, sau đó trở vê phòng của Diêu Xuân.
Vừa bước vào, Tô Ngưng Nguyệt lập tức thay đổi thành vẻ mặt vui mừng.
"Nương, người xem Nguyệt Nguyệt đã mang bánh nướng mà người thích nhất đến rồi, nhân lúc còn nóng người mau ăn đi." Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, đưa bánh nướng trong tay cho Diêu Xuân.
"Nữ nhi ngoan của ta, sau này đừng lo mua đồ ăn cho ta nữa, con muốn ăn gì thì cứ mua cái đó." Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh, xúc động nói.
Nghe Diêu Xuân nói vậy Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười.
"Con biết rồi nương. Người ăn trước đi, con về phòng nghỉ ngơi một lát. Con đi chợ với Tiểu Thần xoay qua xoay lại nửa ngày cũng thấy hơi mệt rồi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Mau đi đi, buổi tối ăn bánh nướng là được rồi, không cần phải nấu cơm nữa." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Thấy Diêu Xuân nói vậy Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Vâng nương, Nguyệt Nguyệt biết rồi." Cứ như vậy, sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì rời khỏi phòng Diêu Xuân và đi về phía phòng của mình.
Sau khi trở về phòng, Tô Ngưng Nguyệt xoay người khóa cửa phòng rồi chậm rãi đi đến bên giường nằm xuống.
Lúc này, không ai biết rằng bây giờ tâm trạng Tô Ngưng Nguyệt đang cực kỳ tồi tệ. Nàng nằm trên giường một mình khóc thầm, nước mắt không thể ngừng chảy trên gối...
Tô Ngưng Nguyệt lại nghĩ tới những điều hạnh phúc trong thế giới nơi nàng và mẫu thân sống cùng nhau. Nghĩ đến đây, Tô Ngưng Nguyệt không kiêm chế được nữa mà bật khóc thành tiếng, nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn mà nhỏ tiếng khóc thút thít.
Tô Ngưng Nguyệt lo lắng tiếng khóc của mình sẽ bị Diêu Xuân và những người khác nghe thấy, vì vậy Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại, đi đến không gian canh tác của mình rồi ở đó khóc lớn.
Lúc này hệ thống đang ngủ nghe thấy có người khóc, nó mở mắt ra thì nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đang một mình ngồi xổm ở một chỗ ôm mình lặng lẽ khóc.
Hệ thống rất đau lòng khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy.
"Ngươi bị làm sao vậy? Sao ngươi lại khóc?" Hệ thống lo lắng vội vàng hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Khi nghe thấy hệ thống hỏi như vậy Tô Ngưng Nguyệt càng đau buồn hơn.
"Ngươi nói xem rốt cuộc là đến bao giờ ta mới có thể trở về với mẫu thân của ta? Ta không muốn tiếp tục ở thế giới này nữa." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa khóc.
Hệ thống nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói những lời này thì thở dài thật sâu.
"Ngươi yên tâm đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi trở về thế giới của mình. Chỉ là bây giờ ngươi vẫn phải nâng cấp không gian canh tác lên cấp độ tối đa trước thì mới có thể rời đi." Hệ thống có chút đau lòng nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Tại sao lại đưa ta đến thế giới này, tại sao lại đối xử với ta như vậy!" Lúc này cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt không nhịn được mà hét lên với hệ thống.
Thật ra hệ thống kia cũng rất vô tội, nó cũng không biết vì sao Tô Ngưng Nguyệt lại bị đưa vào.
Hệ thống cứ nghe Tô Ngưng Nguyệt khóc lóc kể lể ở đó, nó không nói gì chỉ im lặng ở bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt khóc đến hai mắt đều sưng lên. Đây là lần đầu tiên nàng không kiềm chế được cảm xúc của mình kể từ khi đến không gian này. Tô Ngưng Nguyệt không biết mình đã khóc bao lâu rồi, lúc này nàng mới nghĩ đến Diêu Xuân.
Tô Ngưng Nguyệt lo lắng nếu mình cứ khóc như vậy thì nhất định Diêu Xuân sẽ †ìm nàng.
Nghĩ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt kìm nén cảm xúc trong lòng, lau nước mắt. Sau khi cảm xúc bình tĩnh lại một chút, nàng rời khỏi không gian canh tác rồi trở về phòng.
"Tỷ tỷ, tỷ có ở trong phòng không? Sao tỷ không nói gì? Nương rất lo lắng cho tỷ.' Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy giọng nói của Tô Thần.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng hít sâu một hơi, sau đó đi về phía cửa, mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận