Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 815: Thu Ngân (2)

Chương 815: Thu Ngân (2)Chương 815: Thu Ngân (2)
Nhìn biểu cảm này, Thiên Vũ Hàn cũng không muốn làm cho Tô Ngưng Nguyệt thất vọng, một lần nữa sửa sang lại biểu cảm một chút, đem hết lo lắng chôn sâu trong lòng, sắc mặt không buồn cũng không vui, vẻ mặt bình thản rời khỏi Trường Lạc điện.
Hắn đi ngự thư phòng, tấu chương từ Trương Nghiêm chuyển đến ngự thư phòng. Hắn ngồi trên hoàng tọa nhíu mày trầm tư, vắt hết óc nghĩ ra một biện pháp thập mỹ.
Đang là lễ mừng năm mới, ai cũng hy vọng có thể đón năm mới thật tốt đẹp.
Hộ bộ thị lang đi cùng Binh bộ thị lang đến, hai người đều là mấy năm gần đây vừa mới đề bạt lên tuổi trẻ tài năng giả. Thiên Vũ Hàn gửi gắm kỳ vọng vào bọn họ.
Lục thừa tướng khoan thai đến chậm, dường như cũng không sốt ruột.
Lục thừa tướng coi như là sư phụ của Thiên Vũ Hàn, lần này triệu kiến đều là người thân cận, hiển nhiên Thiên Vũ Hàn muốn thật sự giải quyết chuyện này.
Hộ bộ cùng Binh bộ nghe nói việc này, lông mày đều nhíu lại, Hộ bộ nói: "Triều đình phát ra quan ngân chỗ vào tay đều có căn cứ, chẳng lẽ trong này còn có thể làm giả?"
Lời này của hắn ta lại không ai dám trả lời.
Nhưng hiển nhiên Thiên Vũ Hàn chính là nghĩ như vậy, hắn cho rằng chuyện này tám chín phần mười có đại thần trong triều gây khó dễ.
Binh bộ thị lang mở miệng nói: "Tướng quân muốn ngân lượng ở biên tái khu đã đúng là không nhiều lắm..."
Những lời tiếp theo hắn ta không nói ra miệng, nhưng rõ ràng, số bạc này phải do triều đình trợ cấp một lần nữa. Trong quốc khố có bao nhiêu ngân lượng, Thiên Vũ Hàn trong lòng rất rõ ràng, không nói không đủ, cho dù cho khó bảo đảm sẽ không lại một lần nữa gặp phải tình huống như vậy. Nếu là một lần nữa, cho dù gom đủ tất cả tiền thì có ích lợi gì?
Việc này còn cần giải quyết căn nguyên.
Lục thừa tướng lúc này mở miệng: "Hoàng thượng, theo ý kiến của lão thần, không bằng để cho các đại gia tộc quyên bạc vì tiền thù lao của bách tính biên tái."
Hai mắt Thiên Vũ Hàn sáng ngời, đây cũng là một ý kiến hay, nếu bảo toàn thể diện, lại không cần vận dụng quốc khố. Nhưng mà, các đại gia tộc sao có thể nói quyên bạc là quyên bạc chứ?
Đột nhiên hắn nghĩ tới Tô Ngưng Nguyệt, có thể để cho Hoàng hậu làm gương tốt mời nữ quyến khắp nơi, như thế không tin gom góp không đủ.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy tự tin, sau khi yêu cầu bọn họ rút lui, hắn cẩn thận suy nghĩ, xác minh hết thảy nội dung xung quanh, sau đó xem xét phê duyệt lại tấu chương phía sau, lúc đã gần đến giờ đi ra khỏi ngự thư phòng.
Lúc này tới gân chạng vạng, Thiên Vũ Hàn về tới Trường Lạc cung. Tô Ngưng Nguyệt đang nhàm chán chơi đồ chơi, nghe thấy Thiên Vũ Hàn tới, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
"Mọi chuyện giải quyết xong rồi sao?"
Tô Ngưng Nguyệt đoán, hắn trở về sớm như vậy, nhất định là nghĩ ra biện pháp.
Thiên Vũ Hàn gật đầu: "Cũng có một biện pháp." Hắn kéo tay Tô Ngưng Nguyệt lại sụp xuống.
Trên giường mềm còn đắp chăn, xem ra là bởi vì thời tiết lạnh cho nên mới đắp lên. Thiên Vũ cảm thấy đau lòng, do dự có nên để Tô Ngưng Nguyệt ra ngoài mở tiệc chiêu đãi các tộc vào ngày lạnh như thế này hay không, huống chi nàng còn mang thai.
Biểu cảm do dự của hắn rơi vào trong mắt Tô Ngưng Nguyệt, làm tri kỷ nàng đương nhiên biết, bộ dáng này của hắn nhất định là vì đã có thể như vậy. Tô Ngưng Nguyệt hỏi: "Làm sao vậy? Có liên quan gì đến ta sao?"
Nàng mở to mắt nhìn vê phía Thiên Vũ Hàn, đây thắc mắc, như thể nếu không có được câu trả lời thì nàng sẽ không bỏ cuộc.
Thiên Vũ Hàn thấy tâm tư lung linh của nàng, trong lòng thở dài, vì thế cũng không gạt, lập tức kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Sau khi nghe xong, Tô Ngưng Nguyệt cười rộ lên: "Không phải là mở tiệc chiêu đãi các quan nữ quyến sao, có gì ghê gớm? Cứ để ta làm là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận