Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 874: Say Rượu (1)

Chương 874: Say Rượu (1)Chương 874: Say Rượu (1)
Tô Ngưng Nguyệt vừa lên tiếng, thân thể Thiên Vũ Hàn lập tức cứng lại, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt gọi hắn là Hàn Hàn, cũng là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu mềm mại, yếu đuối như vậy.
Khoảng thời gian này hai người họ không ngừng khắc khẩu, không ngừng phát sinh mâu thuẫn, nàng cũng chẳng vui vẻ mà nói chuyện với hắn, mỗi lần gặp mặt không phải cung kính gọi hắn một tiếng Hoàng Thượng thì chính là ngậm miệng không nói gì cả. Tuy thời điểm không thể làm gì khác thì nàng sẽ miễn cưỡng nói chuyện, nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ cứng rắn, chẳng có chút tình cảm gì cả.
Bây giờ nghe thấy nàng gọi hắn một cách tình cảm như vậy, trái tim hắn được chữa lành ngay tức khắc. Về sau không nên cãi nhau với nàng nữa, cùng lắm thì hắn chịu thiệt thòi một chút là được. Dù sao hắn cũng đã quen rồi, mấy thứ như thể diện không quan trọng đến vậy đâu, ở trước mặt nàng, hắn còn cần thể diện làm gì.
Thiên Vũ Hàn ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cho Tô Ngưng Nguyệt.
Tuy biết rằng đó chỉ là lời nói trong lúc say của nàng, nhưng hắn vẫn kiểm tra xem nàng có bị thương hay không, nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, lỡ như thật sự bị thương thì sao.
Kiểm tra chân nàng một hồi, không phát hiện bất kỳ vết thương nào, nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng không bị thương thì tốt.
"Vậy ta ôm nàng nhé?”
"Không được, ta muốn Hàn Hàn cõng." Tô Ngưng Nguyệt nổi tính trẻ con, lắc lắc đầu.
"Vậy cũng được, ta cõng nàng." Thiên Vũ Hàn thản nhiên nói.
Nghe thấy Thiên Vũ Hàn đồng ý, đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt nhảy dựng lên, hoan hô nói: "Thật tốt quá, Hàn Hàn đồng ý với ta rồi." Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt nhảy nhót lung tung. Nàng mặc triều phục Hoàng hậu trang nghiêm, nhưng lại có hành động như một tiểu hài tử. Có phải hắn không nên hay không...
Xua đi suy nghĩ trong đầu, chậm rãi cúi người, quay đầu nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Lên đây nào." Tốc độ hắn nói chuyện rất chậm, mỗi một chữ đều phát ra rất rõ ràng, biểu cảm thì lạnh lùng, mà giọng nói trâm ấm như vậy, đây chính là điểm mà Tô Ngưng Nguyệt khó cưỡng lại được.
Ngay lập tức nàng dừng lại hành động của chính mình, trèo lên lưng Thiên Vũ Hàn, cọ đầu lên lưng hắn. Thiên Vũ Hàn đặt tay trên đùi Tô Ngưng Nguyệt, không dám dùng sức quá mạnh, sợ mình nắm chặt sẽ khiến nàng không thoải mái.
Đôi tay Tô Ngưng Nguyệt vòng qua cổ Thiên Vũ Hàn, vùi đầu ở trên vai hắn. Thiên Vũ Hàn quay đầu lại nhìn nàng sủng nịch cười: "Nàng thật là!"
Hai người đi rất chậm, chậm rãi giống như có thể đi đến tận cùng thời gian. Thiên Vũ Hàn đi được một đoạn sẽ quay đầu lại nhìn Tô Ngưng Nguyệt. Nếu như không nhìn nàng, đoạn đường dài như vậy hắn sẽ cảm thấy nhàm chán.
"Nguyệt Nguyệt." Thiên Vũ Hàn gọi, thấy không có người trả lời hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua liên phát hiện Tô Ngưng Nguyệt đã ngủ rồi. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười, tiếp tục vững chãi đi về phía trước.
Trên đường an tĩnh không một bóng người, có thể mọi người đều đang bận rộn trong cung yến, cũng có thể biết hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt cho nên cố ý như thế, ai mà biết được.
Đột nhiên nghe thấy người ở sau lưng lẩm bẩm nói: "Hàn Hàn, vì sao? Vì sao chàng lại làm như vậy?" Giọng điệu cực kỳ tủi thân, khiến cho tim Thiên Vũ Hàn bị siết chặt lại, hắn biết nàng đang nhắc đến chuyện kia.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng không có cách nào giải thích với nàng, ngay chính bản thân hắn cũng không thế nào xác định rõ ràng chuyện đó. Lúc ấy hắn trúng mê dược, thần trí không minh mẫn, chỉ nhớ mang máng hắn đã sủng hạnh một nữ nhân, nhưng hắn không nhìn rõ mặt người đó.
Nhưng mà điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ nhất là, hắn mắc bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào mấy nữ nhân kia duy chỉ có nữ nhân đang nằm trên lưng hắn là ngoại lệ. Hắn vẫn luôn nghĩ đó là Dật phi, nhưng lúc Dật phi đụng vào hắn, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận