Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 107: Mau Tỉnh Lại Đi (1)

Chương 107: Mau Tỉnh Lại Đi (1)Chương 107: Mau Tỉnh Lại Đi (1)
"Haizz, tỷ tỷ, ta cũng muốn như vậy, nhưng ta không dám sợ sau khi ta đi Hàn ca ca sẽ chán ghét ta."
"Ca ca của muội sao lại sẽ chán ghét muội cơ chứ?" Lúc này Hàn Mi Nhi nghe thấy lời mà muội muội nàng ấy nói, cau mày nhìn Hàn Vũ Đồng ở bên cạnh rồi nói.
"Muội chính là thiên kim của phủ Thừa Tướng, được Thừa Tướng và Thừa Tướng phu nhân sủng ái, sao lại còn có người chán ghét muội?!"
Hàn Vũ Đồng nghe Hàn Mi Nhi nói lời này thở dài một hơi, nàng ta nhíu mày nhìn Hàn Mi Nhi lắc đầu. Hàn Mi Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Vũ Đồng cũng không biết Hàn Vũ Đồng đã xảy ra chuyện gì...
Thật ra Hàn Vũ Đồng cũng không biết mình bị làm sao, mỗi lần nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, nàng ta cảm thấy mình có chút tự ti, không ngẩng đầu lên được khi đứng trước mặt Thiên Vũ Hàn.
Khi Hàn Vũ Đồng nghĩ đến đây, nàng ta không có tâm trạng chờ Hàn ca ca nữa.
"Thôi được rồi, tỷ tỷ, vậy tỷ nghỉ ngơi nhiều hơn chút, muội muội cáo từ trước." Sau khi Hàn Vũ Đồng nói xong bèn rời đi.
Khi Hàn Mi Nhi muốn ngăn Hàn Vũ Đồng lại thì nàng ta đã rời đi rồi. Hàn Mi Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Vũ Đồng, trong lòng nàng ấy cũng có một chút đau xót cho muội muội của nàng ấy. Nàng ấy không biết muội muội của mình đã xảy ra chuyện gì mà tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng này nữa.
"Chờ sau này tìm cơ hội hỏi muội muội tại sao lại phải như vậy." Hàn Mi Nhi thâm ngHĩ.
Dù sao Hàn Mi Nhi chỉ có một muội muội là Hàn Vũ Đồng. Hàn Vũ Đồng cứ như vậy rời khỏi hoàng cung. Thật ra nàng ta cũng không muốn về nhà, bởi vì nàng ta không biết nên đối mặt với mẫu thân của nàng ta và còn có cả A Mai như thế nào nữa.
"Lúc này vết thương của nha đầu A Mai có chuyển biến tốt hơn chưa?" Hàn Vũ Đồng thầm nghĩ.
Cứ như vậy một mình nàng ta đi dạo trên phố. Nàng ta vốn nghĩ rằng mình đi vào trong chợ mua một ít đồ thì sẽ vui vẻ hơn.
Nhưng nàng ta không biết là trong chợ cũng có những sự nguy hiểm nên Hàn Vũ Đồng Lục cứ đi dạo trong chợ như vậy. Khi nhìn thấy kẹo hồ lô mà mình thích ăn nhất đã không nhịn được mua lấy một xiên.
Nhưng từ nhỏ Hàn Vũ Đồng đã không có khái niệm về tiền bạc nên nàng ta bèn đưa cho người bán kẹo hồ lô rong một lượng bạc.
Hàn Vũ Đồng cảm thấy đây đã là mệnh giá nhỏ nhất rồi. Nhưng khi người bán hàng rong nhìn thấy một lượng bạc trong tay mình hắn ta ngây ngẩn cả người.
Hàn Vũ Đồng nhìn thấy người bán hàng rong đang ngây ngẩn đứng ở đó.
"Chẳng lẽ là mình cho ít rồi sao, nếu như bị người khác biết thiên kim phủ Thừa Tướng cực kì keo kiệt, vậy thì ta sẽ rất mất mặt!"
Vậy là nàng ta lại lấy ra thêm một nén bạc nữa đặt vào tay người bán hang rong.
"Đây, lần này đủ rồi chứ!"Sau khi Hàn Vũ Đồng nói xong bèn rời đi.
Khi người bán hàng rong nhận được số bạc kia, tay run lên cầm cập.
"Vậy, vậy mà lại nhiêu như vậy!"
Lúc này hắn ta thật sự không thể tin nổi. Hắn ta vội vàng cất kỹ càng số bạc kia. Chỉ với số ít bạc vụn kia thôi cũng đã đủ mua được rất nhiều kẹo hồ lô rồi mà không ngờ lại trả cho hắn ta nhiều như vậy!
Lúc này trong lòng người bán hàng rong kia đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ.
"Trên người nàng ta chắc chắn còn có ngân lượng!" Thế là hắn ta nghĩ ra một kế hoạch.
Cứ như vậy, ngay cả kẹo hồ lô mà hắn ta cũng không cần nữa, bèn giao cho một người phụ nữ bên cạnh trông coi. Thế là hắn ta vội vàng đi theo Hàn Vũ Đồng. Lúc này Hàn Vũ Đồng không hề hay biết nguy hiểm đang cận kê.
Hàn Vũ Đồng còn đang đi dạo xung quanh, nàng ta lại mua rất nhiều đồ ăn vặt.
"Thật không ngờ những món đồ ăn vặt này còn ngon hơn cả đồ của phủ Thừa Tướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận