Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 468: Bệnh Cũ Của Diêu Xuân Tái Phát (1)

Chương 468: Bệnh Cũ Của Diêu Xuân Tái Phát (1)Chương 468: Bệnh Cũ Của Diêu Xuân Tái Phát (1)
"Tô Thần, Tô Mộc, nương chúng ta bị bệnh, hai người ở nhà chăm sóc nương để ta đi tìm đại phu." Vừa thấy Tô Thần, Tô Mộc vào cửa, nàng đã vội vàng nói. Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, nàng chỉ sợ chậm một chút là đại phu càng không dễ mời.
"Trên đường chú ý an toàn." Tô Thần và Tô Mộc nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Được, ta biết rồi, hai huynh đệ ở nhà phải chăm sóc tốt cho nương và gia gia, ta đi trước đây.' Tô Ngưng Nguyệt nói xong cũng rời đi.
"Đại phu, ta muốn mời ngài đi theo ta về nhà xem bệnh cho nương của ta." Tô Nguyệt Nguyệt vừa tới y viện đã đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích của mình với đại phu, hy vọng đại phu có thể mau chóng đi theo mình trở vê.
Không ngờ tới vị đại phu này cũng là người có thế lực, ông ta cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt không giống người trong nhà có tiền nên cứ dong dài không muốn đi.
"Đại phu, ông cứ yên tâm, cần nên đưa cho ông bao nhiêu ta cũng sẽ không thiếu của ông đâu. Hiện tại mời ông nhanh chóng cùng ta đi cứu nương của ta." Tô Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói, hơn nữa lời nói còn rất có khí phách khiến người ta mơ hồ cảm thấy có một loại cảm giác cưỡng bách.
"Được rồi, vậy đi nhanh thôi." Đại phu bất lực nói, đại phu nói ngắn gọn cùng những người dưới sau đó ôm lấy hòm thuốc đi theo Tô Ngưng Nguyệt rời đi.
"Đại phu đi đường cẩn thận." Đường trong thôn không dễ đi, huống chỉ trên đường còn mới đổ cơn mưa mà trời cũng đã tối.
"Tiểu cô nương, trong nhà ngươi còn có người nào không?" Đại phu đã từng gặp không ít người mời đại phu vê nhà xem bệnh nhưng người giống như tiểu cô nương này lại rất hiếm thấy, vì thế ông ta mới tò mò hỏi. "Trong nhà ta còn có gia gia, nương và cả hai huynh đệ của ta nữa. Làm sao vậy, đại phu có vấn đề gì sao?" Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt còn tưởng rằng đại phu sẽ mở miệng hỏi bệnh tình của mẫu thân nhưng không ngờ tới đại phu lại hỏi vấn đề này.
"À, cũng không có vấn đề gì cả, ta chỉ tò mò chút thôi, hiện giờ sắc trời cũng không còn sớm, vậy mà người tới tìm đại phu lại là một tiểu cô nương như ngươi." Đại phu thành thật trả lời.
Đường đi rất dài, đại phu và Tô Ngưng Nguyệt lại trò chuyện về bệnh tình của Diêu Xuân.
"Đại phu, mời đi bên này." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới về tới nhà.
"Đại phu, ông đến xem bệnh cho nương của ta đi, nương của ta bị làm sao vậy, bà ấy vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh..." Dù sao Tô Thần vẫn còn nhỏ nên làm cái gì cũng đều thiếu kiên nhãn, nhất là khi trông thấy mẫu thân suy yếu nằm trên giường như vậy khiến cậu ấy càng thêm sốt ruột.
"Mọi người đi ra ngoài trước đi, yên tính một chút." Tô Ngưng Nguyệt không nhịn được nói ra câu này. Một đám người vây quanh chỗ này quả thật quá ồn ào, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết người bệnh cần được yên tĩnh sao?
"Được rồi, đại phu có thể xem bệnh được rồi." Chờ mọi người đã đi ra ngoài hết, Tô Ngưng Nguyệt lại nói với đại phu.
Trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đại phu khi xem mạch đập của Diêu Xuân mà nàng cũng nhíu mày theo.
"Mạch tượng này... Chỉ e là không tốt lắm." Đại phu nói.
"Đại phu, ông cứ nói cho ta biết rốt cuộc nương của ta đã xảy ra chuyện gì." Tô Ngưng Nguyệt cũng rất sốt ruột hỏi.
"Cô nương, thứ cho ta nói thẳng, có phải trước đây mẫu thân của cô đã từng bị bệnh đúng không, chắc hẳn lúc trước không được chữa khỏi mà chỉ tạm thời ngừng chuyển biến xấu. Thế này đi, hiện tại ta sẽ kê một ít thuốc cho cô nương để ngừng phát tác bệnh tình, nhưng có thể chữa khỏi được hay không còn phải phụ thuộc vào chính mẫu thân của cô nương nữa." Đại phu nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong lời đại phu nói cũng tỏ vẻ đã hiểu rồi cùng đại phu đi lấy thuốc.
Tô Ngưng Nguyệt về tới nhà lại cho Diêu Xuân uống thuốc sau đó mới trở về phòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận