Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 582: Xưởng Nhỏ Đi Vào Sản Xuất. (3)

Chương 582: Xưởng Nhỏ Đi Vào Sản Xuất. (3)Chương 582: Xưởng Nhỏ Đi Vào Sản Xuất. (3)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn người đàn ông trung niên lão luyện này một lúc lâu, người này là một trong số những người ăn mày kia, người đàn ông trung niên nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Tô Ngưng Nguyệt, liên lập tức hiểu ra và nói: "Cô nương, ta tên là Hà Trung, bọn họ đều gọi ra là Trung thúc, mấy năm trước gặp nạn, sống trong đám ăn mày mấy năm, nếu như không phải có cô nương thì bây giờ ta cũng không biết là đã chết ở chỗ nào rồi."
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói: "Trung thúc đừng nói như vậy, thúc có hôm nay đều là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, những người làm trong nhà xưởng nhỏ này của ta cũng phải làm phiền thúc rồi."
Hà Trung nói: "Cứ giao cho chúng ta đi, mọi người bắt đầu làm việc thôi."
Những người tới cùng với Hà Trung hét lớn: "Bắt đầu làm việc thôi."
Thấy bọn họ tiến hành dạy học theo trình tự, không rườm rà, Tô Ngưng Nguyệt yên tâm đi tới nhà xưởng lớn, Tô Mộc đang bận làm nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt tới liền nói: 'Không phải hôm nay nhà xưởng nhỏ bắt đầu đi vào sản xuất sao? Sao muội lại tới đây?”
Tô Ngưng Nguyệt đáp: 'Không sao, muội đã giao cho Trung thúc hướng dẫn bọn họ làm việc rồi, muội tới tìm Vương đại nương một lát, trù nương ở bên đó muội vẫn chưa tìm được, chỉ có thể để cho Vương đại nương thiệt thòi một chút làm đồ ăn cho cả hai nhà xưởng thôi.
Tô Mộc cười nói: "Hóa ra là Trung thúc, bảo sao muội lại nhàn rỗi như vậy, tạm thời điều Trung thúc sang bên chỗ muội rồi, ở bên này bây giờ việc gì ta cũng phải tự làm, mau mau trả Trung thúc lại cho ta đi, để ta được thảnh thơi một chút."
Tô Ngưng Nguyệt làm mặt xấu nói: "Trung thúc cứ để ở chỗ của muội đi, không để cho thúc ấy quay về nữa, còn những người khác, đợi dạy xong muội sẽ điều về lại!" Nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, Tô Mộc không vui nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói: "Không được, Trung thúc không thể cho muội được, một trợ thủ đắc lực mà ca ca muội khó khăn lắm mới tìm được, muội nhất định không được tranh với ta!" Tô Ngưng Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Mộc liền cười lớn.
"Ca, nhìn huynh lo lắng kìa, muội chỉ nói đùa thôi, bên phía muội có một người trông có vẻ cũng rất được, muội sẽ đào tạo thêm, chưa chắc đã kém hơn Trung thúc, sẽ không tranh Trung thúc với huynh đâu."
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nói, Tô Mộc lập tức thở phào, sau đó Tô Ngưng Nguyệt lại nói: 'Đào tạo lấy vài người cũng là chuyện tốt, lát nữa muội lại tới Nhân Nha Tử mua một tên đầy tớ cho huynh và tiểu đệ."
Tô Mộc lắc đầu nói: "Không cần, mua đầy tớ để làm gì, muội mua cho tiểu đệ là được rồi, tương lai đệ ấy phải tham gia khoa khảo, cần đến đầy tớ. Còn ta thì không cần đâu."
Tô Ngưng Nguyệt nói: 'Ca, huynh cũng phải có, một, hai năm nay muội sẽ mở rộng công việc kinh doanh của nhà mình, tới lúc đó, một cô nương như muội không thích hợp chạy bên ngoài lo chuyện buôn bán, vậy thì lại phải làm phiền đến đại ca rồi, mua một tên đầy tớ thông minh lanh lợi, huynh cứ dạy bảo từ trước, tới lúc đó ra ngoài cũng có người chăm sóc, Trung thúc để đào tạo thành quản gia, Trung thúc khá thích hợp làm quả gia, bên phía nhà xưởng nhà nên đào tạo thêm một người quản lý công việc, như vậy đến lúc huynh muội ta đều không có nhà thì còn có người quản lý công việc."
"Ta phải ra ngoài ra ngoài làm ăn sao? Tô Mộc kinh ngạc há hốc miệng đến mức có thể nhét được cả quả trứng gà, Tô Ngưng Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy, muội và nương đều là nữ tử, không thể đi được, gia gia nhiều tuổi rồi cũng không thích hợp chạy tới chạy lui, tiểu đệ thì phải đọc sách, thì chẳng phải là chỉ còn mỗi mình đại ca huynh sao."
Tô Mộc nói: "Nhưng ta không biết dạy bảo cho người khác." Tô Ngưng Nguyệt trâm tư một lát, đột nhiên nhớ tới lão tiên sinh trong đội ăn mày kia, Tô Ngưng Nguyệt luôn cảm thấy lão tiên sinh này không đơn giản, \.
Bạn cần đăng nhập để bình luận