Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 602: Kinh Hỉ (1)

Chương 602: Kinh Hỉ (1)Chương 602: Kinh Hỉ (1)
Tô Mộc nói được làm được, Tô Ngưng Nguyệt vừa nói muốn có ngọn núi phía sau, Tô Mộc nhân lúc trời tối xách rượu thịt tới nhà trưởng thôn, vì trưởng thôn cảm thấy không đủ sức khỏe nên để cho con trai ông ấy làm trưởng thôn.
Vợ trưởng thôn nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tô Mộc, may mà có Tô gia mà đứa cháu của mình bây giờ không chỉ có thể kiếm được tiền mà còn có việc làm mỗi ngày, không đến nỗi là chơi bời lêu lổng suốt ngày, tất cả những thứ này đều phải cảm tạ hai huynh muội nhà Tô gia.
"Tô Mộc à, người tới có việc gì sao?" Sau đó nhìn thấy rượu thịt trong tay Tô Mộc, rồi lại nói: "Xem đứa trẻ này xem, tới thì cứ tới lại còn mang đồ tới làm gì."
Tô Mộc xách đồ ở trong tay, nửa đùa nửa thật nói: "Ta tới tìm trưởng thôn thúc có việc, sao dám không mang quà đến cho trưởng thôn chứ. Hơn nữa, đây toàn là những thứ không đáng bao nhiêu tiền, không đáng gì cả. Đúng rồi, thím ơi, trưởng thôn thúc đâu ạ?”
Tô Mộc đang hỏi thì thấy trưởng thôn đi ra, mỉm cười nhìn vê phía Tô Mộc: "Ta ở ngoài kia mà đã nghe thấy tiếng của tiểu tử nhà ngươi rồi, sau vậy? Tới tìm ta có việc gì không?”
Tô Mộc mang đồ trong tay, nói với Trưởng thôn: "Hôm nay ta tới là để tặng lễ cho Trưởng thôn." Sau đó đưa đồ cho tức phụ của Trưởng thôn.
Trưởng thôn nhìn tức phụ rồi nói: "Dùng đồ của tên tiểu tử này để nấu vài món ăn ngon cho hai chúng ta đi. Nào, có chuyện gì thì chúng ta đi vào rồi nói."
Tô Mộc và Trưởng thôn mỗi người ngồi một bên, uống một ngụm nước nhỏ, sau đó Trưởng thôn hỏi Tô Mộc: "Tiểu tử này, ngươi tìm ta có chuyện gì? Lại còn phải mang theo đồ tới?"
Tô Mộc xấu hổ lắc đầu, sau đó nói: "Trưởng thôn thúc thúc, là như thế này, ta muốn nhận thầu ngọn núi phía sau nhà chúng ta." Trưởng thôn nghe xong lời này thì thâm sâu nhìn Tô Mộc, thận trọng hỏi: "Ngươi chắc chắn chưa? Thầu ngọn núi phía sau tốn không ít tiền đâu."
Tô Mộc gật đầu nói: "Trưởng thôn, ta rất chắc chắn. Yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn tiền, ta còn có mục đích khác. Cho nên, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngọn núi phía sau này không có chủ chứ."
Trưởng thôn nhấp một ngụm rượu lớn rồi nói: "Này, ở một đất nước hẻo lánh xa xôi như nước ta, làm sao có người nhận thâu được ngọn núi này? Ngọn núi này không có chủ, ngươi yên tâm đi."
"Trưởng thôn nói như vậy, ta liền yên tâm rồi. Ngọn núi này cụ thể là cần bao nhiêu?"
Trưởng thôn nhìn hắn một cái, sau đó mở miệng nó: "Ngọn núi kia là một nơi rộng lớn, ngươi cũng biết. Quan phủ ra giá cũng cao, một trăm lượng, ngươi xác định muốn mua sao?"
Một trăm lượng, ngay cả Tô Mộc từng nhìn thấy nhiêu món tiền lớn cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Sau đó hắn ta lại nghĩ đến chính nương mình, còn có, chủ ý này là của muội muội, bất luận thế nào cũng đều phải ủng hộ. Một trăm lượng tuy rằng rất nhiều, nhưng đối với Tô gia hiện giờ cũng không tính là gì cả.
Tô Mộc cắn chặt răng rồi nói: "Được rồi, một trăm lượng thì chính là một trăm lượng, ta muốn ngọn núi này." Nghe được Tô Mộc sảng khoái như vậy, trưởng thôn không khỏi vui mừng,'ÐĐược, nếu như ngươi đồng ý, rạng sáng ngày mai chúng ta liền đến quan phủ để sang tên."
"Được rồi, trưởng thôn thúc thúc, chúng ta một lời đã định ở đây. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta trở về trước. trưởng thôn thúc thúc người cứ ngồi đi."
"Được, vậy ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi về nhà cẩn thận." Trưởng thôn dặn dò ở phía sau.
Trưởng thôn vừa uống rượu vừa nói với tức phụ: "Ài, hai huynh muội nhà họ Tô hiện tại xem ra thật sự có tiền đồ. Nói không chừng về sau mọi người trong thôn này đều phải nhờ cậy bọn họ."
Tô Mộc hoàn thành xong việc muội muội nhờ mình căn bản cũng không biết trưởng thôn đang nói gì về mình, hắn chỉ thấy đau lòng trăm lượng bạc kia. Đột nhiên tiêu nhiều như vậy, trong lòng thật sự như đang rỉ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận