Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 371: Ngươi Nói Chuyện Với Ai (1)

Chương 371: Ngươi Nói Chuyện Với Ai (1)Chương 371: Ngươi Nói Chuyện Với Ai (1)
Tô Ngưng Nguyệt cho rằng Mật Mật sẽ tỉnh lại, chính là không nghĩ tới mặc dù Điềm Điềm ở bên cạnh Mật Mật kêu réo hết sức to, Mật Mật trước sau đều không có mở mắt.
"Tiểu chủ nhân đây là có chuyện gì? Mật Mật sẽ không xảy ra chuyện gì!"
"Ngươi yên tâm, Mật Mật không sao, trong chốc lát nó liên sẽ tỉnh lại."
"Tiểu chủ nhân, vì cái gì Mật Mật vẫn còn đang ngủ lâu thế!" Tô Ngưng Nguyệt nghe được Điềm Điềm nói lời này liền nhớ lúc trước hệ thống đã nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát liên nói cho Điềm Điềm.
"Có lẽ là bởi vì tu vi của nàng ấy cao hơn người, cho nên thời gian hôn mê so với người dài hơn, đừng lo lắng "
"Tiểu chủ nhân ngươi nói chính là cái gì nha? Vì cái gì Điềm Điềm nghe một chút cũng không hiểu."
"Nghe không hiểu thì bỏ đi, bất quá ngươi yên tâm Mật Mật chắc chắn sẽ không sao"
"Hy vọng Mật Mật nhanh nhanh, như vậy liền có thể Điềm Điềm có thể cùng nàng ấy cùng nhau chơi đùa." Tô Ngưng Nguyệt nghe được Điềm Điềm nói lời này thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
"Ta xem ngươi là muốn bắt nạt nàng ấy sau khi tỉnh lại đi!"
"Nào có, Điềm Điềm rất thích vậy, được không!"
"được rồi đi, Điềm Điềm nói cái gì chính là cái đó."
"Đúng rồi, Điềm Điềm ngươi hiện tại đói bụng không?"
"Tiểu chủ nhân, Điềm Điềm hiện tại cảm thấy rất đói, Điềm Điêm cũng không biết sao mới qua có một ngày, vì sao mà Điêm Điềm lại đói đến vậy ạ?" "Không sao, một lúc nữa ta sẽ đi lên núi cùng ngươi tìm đất ăn." Tô Ngưng Nguyệt đều giọng.
"Cảm ơn người, tiểu chủ nhân." Điềm Điềm Điêm Điềm cùng Tô Ngưng Nguyệt.
"Này có cái gì mà phải cảm ơn ? Về sau không cần lại cùng ta khách khí như vậy, ai bảo ta là tiểu chủ nhân của ngươi đâu." Tô Ngưng Nguyệt nhìn qua Điềm Điềm nhẹ giọng.
"Ta đã biết, tiểu chủ nhân, về sau Điềm Điềm không bao giờ cùng tiểu chủ nhân khách khí nói cám ơn như vậy nữa."
"Nguyệt Nguyệt ngươi đang nói chuyện cùng ai đó?" Lúc này, Tô Mộc đi qua phòng Tô Ngưng Nguyệt liền hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Mộc nói lời này vội vàng làm một cái ám hiệu với Điềm Điềm.
"Chạy nhanh trốn đi." Tô Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói với Điềm Điêm.
Điềm Điêm nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói lời này vội vàng chạy tới trốn một góc.
"Nguyệt Nguyệt muội đang làm cái gì đấy?" Lúc này Tô Mộc không nghe thấy tiếng trả lời nào, lại nói vọng vào trong phòng
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Mộc nói lúc sau vội vàng hô một tiếng.
"Ca ca, Nguyệt Nguyệt tới liên, chờ muội chút!" Tô Ngưng Nguyệt một bên vừa nói một bên vội vàng tìm một mảnh trang phục để đắp lên người Mật Mật còn đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Nói xong Tô Ngưng Nguyệt vội vàng chạy tới mở cửa cho Tô Mộc.
"Ca ca có chuyện gì sao?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thắc mắc.
"Nguyệt Nguyệt muội vừa rồi mới cùng ai nói chuyện bên trong sao? Ca ca như nghe văng vẳng tiếng muội nói gì đó." Tô Mộc nghi hoặc hỏi Tô Ngưng Nguyệt. "Không có, Nguyệt Nguyệt chính mình một người ở trong phòng, không có cùng ai nói lời nói." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt giả vờ ngây thơ vô tội nhìn nhìn Tô Mộc.
"Nguyệt Nguyệt vừa mới muội thật sự không nói gì sao?" Tô Mộc bán tín bán nghỉ lại hỏi lần nữa xác nhận với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Mộc nói lời này liền bĩu môi.
"Nguyệt Nguyệt vừa mới tự mình lẩm bẩm nha." Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Nguyệt Nguyệt muội lầm bầm lầu bầu đang tự nói cái gì nha?"
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Mộc nói lời này nhìn một bên Tô Mộc.
"Muội cũng không biết."
Tô Mộc nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói lời này quả thực bày ra cho Tô Ngưng Nguyệt một biểu tình trợn tròn mắt, thật hết nói nổi.
"Nguyệt Nguyệt bây giờ cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi." Tô Mộc khuyên bảo Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Mộc nói lời này vội vàng gật gật đầu.
"Đã biết, ca ca người cũng đi ngủ sớm một chút." Cứ như vậy, Tô Mộc liền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận