Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 456: Yến Hội Của Thái Hậu (2)

Chương 456: Yến Hội Của Thái Hậu (2)Chương 456: Yến Hội Của Thái Hậu (2)
Bên này, Tô Ngưng Nguyệt đang "hắt xì, hắt xì" không ngừng.
"Tỷ, tỷ bị cảm sao?" Thấy tỷ tỷ hắt xì liên tục, Tô Thần lo lắng không thôi, bình thường sức khỏe của tỷ tỷ rất tốt, vì sao thời tiết không thay đổi mà tỷ lại bắt đầu hắt hơi như thế?
"Không có gì, ta không sao, chắc là đêm qua bị nhiễm lạnh rồi, đệ đừng lo." Thực chất trong lòng Tô Ngưng Nguyệt cũng chẳng biết tại sao tự dưng lại bị hắt xì nữa. Ai có thể ngờ được là Thiên Vũ Hàn đang nhớ đến nàng? Nếu nàng mà biết Sẽ vui vô cùng.
Tô Ngưng Nguyệt một mình đi vào gian phòng của mình, phát hiện Điềm Điềm và Mật Mật đều ngồi trên giường, có chút kỳ quái.
"Ơ, sao các ngươi không vào trong không gian hệ thống đi? Coi chừng mẫu thân của ta phát hiện ra sẽ băm vằm các ngươi rồi đem đi hầm canh đấy.' Tô Ngưng Nguyệt trêu Điềm Điềm và Mật Mật.
"Điềm Điềm, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến tiểu chủ nhân nữa. Chúng ta có ý tốt tới nhắc lương thực của người đã chín, có thể thu hoạch rồi, ấy thế mà người còn nói chúng ta như vậy." Mật Mật không bị dọa sợ đến mức ba chân bốn cẳng chạy đi như thường ngày, ngược lại còn đùa giỡn với Tô Ngưng Nguyệt, có lẽ vì Tô Ngưng Nguyệt hay đùa với chúng nó như vậy nên đã thành quen, cộng thêm tâm trạng hôm nay không tệ nên nó vô cùng hoan hỉ.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy bảo lương thực đã chín, lập tức nhắm mắt lại tiến vào không gian trồng trọt.
"Trời ơi, không hổ là hệ thống không gian kỳ diệu, lương thực này sinh trưởng nhanh quá, mới có mấy ngày chín rồi."
Đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt trợn tròn khi nhìn thấy chúng, bệnh của mẫu thân ta sẽ được chữa khỏi, thật tốt quá. Đống lương thực này cũng đủ đổi được chút thịt bồi bổ sức khỏe cho gia gia.
"Nhưng mà..." Tô Ngưng Nguyệt vừa nghĩ đã bật ra thành lời.
"Nhưng mà cái gì?" Điềm Điềm, Mật Mật tò mò hỏi.
"À, không có gì. Ta chỉ đang nghĩ nếu ta chuyển đống lương thực này ra ngoài thì phải giải thích thế nào với mẫu thân của ta?"
"Tiểu chủ nhân, người ngốc quá, có thế thôi mà cũng nghĩ không ra." Điềm Điềm, Mật Mật dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Nào, ngươi nói cho ta biết đi, ta giải thích kiểu gì?" Tô Ngưng Nguyệt thật sự rất hiếu kỳ, Điềm Điềm và Mật Mật sẽ đưa ra ý kiến hay ho gì đây?
"Tiểu chủ nhân, người cứ nói..." Điềm Điềm, Mật Mật úp úp mở mở.
"Nói nhanh lên." Tô Ngưng Nguyệt vô cùng sốt ruột, bằng không nàng sẽ phá hỏng số lương thực trong tay, mặc dù cái này không liên quan đến hệ thống thăng cấp nhưng nếu bán đi còn có thể cải thiện chất lượng cuộc sống trong nhà, đệ đệ đang đến thời kỳ phát triển cơ thể, gia gia cũng cần tẩm bổ cho thân thể.
"Người ra khỏi nhà rồi tiến vào hệ thống, chúng ta canh chừng cho người, sau đó người mang đồ ăn đã bán về nhà. Người chỉ cần nói mình cứu được một người ở bên ngoài, người ta cho rất nhiều tiền, người nói người không cần nhưng mà người ta nhất quyết đưa cho người, người không nhận không được, sau đó người ta lập tức bỏ đi. Như vậy không phải được rồi sao, đúng là ngốc chết mất."
"Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Điềm Điêm, Mật Mật, các ngươi thông minh như thế, ta có nên hâm các ngươi ăn để bồi bổ đầu óc không, ha ha." Không ngờ sau khi Tô Ngưng Nguyệt biết được lời giải thích, nàng lại bắt đầu trêu chọc chúng nó.
"Được rồi, được rồi, không giỡn với ngươi nữa, nói làm thì làm, ngay ngày mai luôn đi."
"Sao người vội vậy, người có chắc ngày mai mẫu thân của người sẽ không nhận ra người đã biến mất không?" Điềm Điềm, Mật Mật hỏi.
"Ôi chao, không sao. Ta sẽ nói với mẫu thân của ta là đi đào rau, vừa hay ngày mai có thể cầm về một ít đồ ăn, cải thiện cuộc sống. Tại sao giờ các ngươi lại không nghĩ ra được nữa thế? Được rồi, ta đi đây, bye bye."
Bạn cần đăng nhập để bình luận