Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 922: Gặp Lại (2)

Chương 922: Gặp Lại (2)Chương 922: Gặp Lại (2)
Mao Mao lập tức sợ hãi, tên nhân loại này muốn ăn nó, tỷ tỷ cứu mạng.
Ngay sau đó nó tru lên một tiếng to đến mức có thể lật cả nóc nhà, Thiên Vũ Trạch cũng phải che kín lỗ tai lại, con chó này kêu to quá rồi, hắn ta chỉ muốn hù dọa nó một chút thôi. Vậy mà lại gào thét đến mức khiến cho lỗ tai hắn ta cũng muốn nổ tung.
Hai người đang thân mật trong ngự thư phòng cũng bị tiếng tru này cắt ngang.
"Hình như là tiếng của Mao Mao, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?" Tô Ngưng Nguyệt buông tay ra, hơi lo lắng hỏi.
Thật sự là Mao Mao kêu gào quá thảm thiết, ai không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Vũ Hàn cảm giác được tay Tô Ngưng Nguyệt rút lui, vẻ mặt hơi không vui. Con chó đáng chết này, đi đâu không đi, cứ nhất định phải chạy đến đây quấy rây hắn và Nguyệt Nguyệt.
Kỳ thật lúc Thiên Vũ Trạch và Mao Mao tới gần, Thiên Vũ Hàn đã biết, nhưng hắn không muốn vì hai người không quan trọng mà cắt ngang hắn và Nguyệt Nguyệt. Đến thì đến, chỉ cần không quấy rây đến bọn họ là được, vì vậy hắn cũng làm bộ không biết hai bọn họ đang ở bên ngoài.
Nhưng con chó đáng chết kia, lại tru lên, điều này làm cho hắn rất tức.
"Thiên Vũ Hàn, chàng mau đứng lên, để ta đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì." Tô Ngưng Nguyệt thấy Thiên Vũ Hàn không hề có bất cứ phản ứng gì, hơi nôn nóng thúc giục nói.
Nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt thật sự nôn nóng, Thiên Vũ Hàn mới từ trên vai Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, nhưng hai bàn tay vẫn đặt ở trên eo Tô Ngưng Nguyệt, tiếp tục giữ Tô Ngưng Nguyệt ở trên đùi hắn. Tô Ngưng Nguyệt hơi khó hiểu nhìn Thiên Vũ Hàn, vì sao không cho nàng xuống dưới. Thiên Vũ Hàn không nhìn Tô Ngưng Nguyệt, trầm mặt quát: "Hai người các ngươi tiến vào cho ta." Giọng nói cực kỳ u ám.
Thiên Vũ Trạch và Mao Mao ở ngoài cửa đồng thời ngừng tất cả động tác, giọng nói này thật sự là quá đáng sợ, bọn họ không dám ởi vào.
Cho dù không dám không đi vào, nhưng vị kia đã lên tiếng, bọn họ nào dám không đi vào.
Thiên Vũ Trạch hung tợn trừng mắt nhìn con chó trong tay, đều tại nó, bằng không sao hắn ta lại bị hoàng huynh phát hiện chứ.
Mao Mao cũng trừng mắt nhìn Thiên Vũ Trạch, đều do nam nhân này, nếu không phải hắn ta hăm dọa nó, nó sẽ kêu như vậy sao? Cũng không đến mức bị người bên trong phát hiện.
Thiên Vũ Trạch hung hăng ném Mao Mao xuống đất, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Thời điểm sắp sửa bị hắn ta ném, Mao Mao đã chuẩn bị xong, cho nên không bị thương gì cả, nó linh hoạt lộn trên không trung một vòng, sau đó bình an tiếp đất, trừng mắt nhìn bóng dáng phía trước, cũng vào theo.
Bên trong ngự thư phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Chỉ có một ít ánh sáng, nhưng nhiêu đây cũng đủ để thấy rõ một ít sự vật phía trước.
Lúc Thiên Vũ Trạch đi vào, chỉ biết Thiên Vũ Hàn đang ngồi ở trên ghế, ánh trăng hơi tối, vì vậy hắn ta không thấy trên đùi Thiên Vũ Hàn còn có một người.
Mao Mao vừa tiến vào liền cảm nhận được hơi thở của tỷ tỷ, nhưng nó không dám đi tìm nàng, người ở bên cạnh nàng cực kỳ đáng sợ, nếu như nó tiến lên thì không biết sẽ có hậu quả gì. Vì cái mạng nhỏ của mình, nó vẫn nên thành thành thật thật đứng yên ở đây đi.
"Hoàng huynh, tại sao huynh không mở đèn, ở đây hơi tối." Thiên Vũ Trạch cười gượng nói. Thiên Vũ Hàn không trả lời, trong phòng vẫn rất là im ắng.
"Thật sự không phải ta cố ý muốn quấy râầy huynh, đều tại con chó này." Thiên Vũ Trạch chỉ vào Mao Mao, đùn đẩy trách nhiệm.
"Gâu gâu... (Tên tiểu nhân này, rõ ràng là ngươi đuổi theo ta. )" Mao Mao hướng vê phía Thiên Vũ Trạch gầm nhẹ.
Tô Ngưng Nguyệt đẩy tay Thiên Vũ Hàn ra, người này thật là, có người tới lại còn ôm nàng, không biết nhắc nhở nàng một câu sao? Chẳng lẽ nàng không cần mặt mũi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận