Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 953: Âm Mưu Lại Xuất Hiện (1)

Chương 953: Âm Mưu Lại Xuất Hiện (1)Chương 953: Âm Mưu Lại Xuất Hiện (1)
Tin đồn cứ việc lan truyền, nhưng liệu có mấy người trong hoàng tộc thực sự tin, những kẻ này không nhìn vào chân tướng sự việc, mà là xem lợi ích của bên nào là lớn nhất và có lợi với bọn chúng nhất.
Những người tin vào những lời đồn này chỉ là những lão bách tính bình thường, chỉ có thể âm thầm bàn tán chứ không có gan thách thức đến người có quyền uy.
Hơn nữa có hắn bảo vệ, hắn sẽ không để cho Tô Ngưng Nguyệt chịu bất cứ sự tổn thương nào. Bất cứ là ai cũng đừng hòng.
Huống hồ, Thiên Vũ Hàn cúi đầu nhìn Tô Ngưng Nguyệt đang ngủ gục trên người mình, sao lại có thể vô lo vô ưu như vậy, xảy ra chuyện như thế này mà vẫn còn ngủ được?
Điều này cũng có nghĩa là nàng rất tin tưởng hắn, hắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của nàng.
Mặc dù tin đồn ở bên ngoài lan truyên nhanh chóng, nhưng Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt vẫn không có ý định trở vê xử lý chuyện này, vẫn vui vẻ ở điền trang hoàng gia như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nguy Nguyên ở bên cạnh Thiên Vũ Hàn trông có vẻ có hơi sốt ruột, những lời đồn kia ở bên ngoài càng lúc càng hỗn xược, sao hoàng thượng và hoàng hậu vẫn còn tâm trạng để vui chơi chứ, hắn ta thì đang lo chết đi được.
Thiên Vũ Hàn tiếp tục cùng Tô Ngưng Nguyệt ngồi trong sân uống trà, không hề quan tâm đến sự xoắn xuýt của Nguy Nguyên ở bên cạnh.
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, có thể nào cũng phải tận hưởng cho hết, những tin đồn kia, không thể làm uổng phí thời gian tươi đẹp này được.
"Haiz! Sao ta lại thua nữa rồi? Không chơi nữa." Chỉ một chút sơ sẩy của Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn đã làm cho nàng phải thua rồi, Tô Ngưng Nguyệt tức giận trực tiếp ném quân cờ trong tay lên bàn, lẩm bẩm nhìn hắn, cũng không biết đường nhường nàng một chút.
Thiên Vũ Hàn mỉm cười nói: 'Cũng không thể oán giận ta? Ta còn nhường nàng mấy nước cờ rồi đấy. Ai mà biết được..."
Những lời nói phía sau không nói hết, Tô Ngưng Nguyệt cũng biết ý hắn là gì, chẳng phải là chê nàng ngốc hay sao, nhưng nàng sẽ cố gắng truyền nhiễm tài trí của mình cho hắn.
Nguy Nguyên đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng có vẻ như là không nhịn được nữa, hoàng thượng không trở về thì cũng không nói làm gì, nhưng tốt xấu gì thì cũng phải phái người đi áp chế những tin đồn kia chứ, nhưng hoàng thượng cứ như thể là chưa có gì xảy ra vậy, không làm bất cứ điều gì cả.
Còn cả hoàng hậu nương nương nữa, nàng cũng biết chuyện này nhưng cũng giống hệt như hoàng thượng, cần ăn thì ăn, cân uống thì uống như là không có chuyện gì, đây là chuyện liên quan đến danh tiếng của nương nương, nhưng sao hoàng hậu nương nương lại không có một chút lo lắng nào vậy.
"Chủ tử, chúng ta thật sự không quay về sao?" Nguy Nguyên lên tiếng hỏi, đã mấy này rồi, nên quay về thôi.
"Sao phải quay về gấp như vậy?" Thiên Vũ Hàn không nói gì mà ngược lại là Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng.
"Nương nương, Nguy Nguyên chỉ cảm thấy chúng ta nên...' Nguy Nguyên nói, cảm thấy có gì không ổn, bây giờ sao có thể nói về lời đồn của nương nương ở trước mặt người được chứ.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không để ý, tiếp tục hỏi: "Đang nhớ ai ở kinh thành sao? Sao mà sốt ruột vậy."
"Nương nương, Nguy Nguyên không muốn tìm ai cả, chỉ là cảm thấy bây giờ nên trở về rồi." Mặt của Nguy Nguyên lập tức đỏ bừng, có hơi xấu hổ, có lẽ bây giờ người cổ đại đều thuần khiết như vậy. Nhìn mặt của Nguy Nguyên càng ngày càng đỏ, Tô Ngưng Nguyệt bật cười, Nguy Nguyên dường như cảm nhận được Tô Ngưng Nguyệt đang cười nên mặt càng lúc càng đỏ, tiếng cười của Tô Ngưng Nguyệt càng lúc càng to hơn.
"Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ trở về, ngươi đi chuẩn bị một chút." Nhìn Nguy Nguyên như thế sắp không chống đỡ nổi, Thiên Vũ Hàn mới nói.
"Vâng." Nguy Nguyên đáp lại một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài, giống như là đẳng sau có tai họa gì ghê gớm lắm đang đuổi theo hắn ta vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận