Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 962: Niệm Tưởng (2)

Chương 962: Niệm Tưởng (2)Chương 962: Niệm Tưởng (2)
Tô Ngưng Nguyệt thật sự không muốn ở một mình cũng với Thiên Vũ Trạch, nàng và hắn ta cũng không thân quen, hơn nữa còn từng xảy ra mâu thuẫn xung đột, ai mà biết được hắn ta có nổi cơn điên gì không, có làm chuyện gì hay không, nàng vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Tô Ngưng Nguyệt nhanh chóng trở về hoàng cung, nàng vẫn muốn trở về kịp trước khi Thiên Vũ Hàn hạ triều, nếu không thì không biết nam nhân kia lại lên cơn như thế nào? Hắn đã nghiêm cấm nàng ra ngoài trong khoảng thời gian hiện tại này, nếu như hắn biết nàng ra ngoài, hơn nữa lại còn bị thương nữa thì không biết sẽ tức giận đến mức độ nào.
Đến khi Tô Ngưng Nguyệt trở về hoàng cung, nhanh chóng tắm rửa một chút, không để ý đến việc nước tiếp xúc với miệng vết thương, phải nhanh chóng làm sạch mùi trên cơ thể, nếu không thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra cái gì đó.
Đến khi Tô Ngưng Nguyệt rửa mặt chải đầu xong, thấy Thiên Vũ Hàn vẫn chưa vê, Tô Ngưng Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, như thế này thì không thấy được gì nữa đúng không?
Không còn chuyện gì phải lo lắng, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy buồn ngủ, hôm nay bị tiêu hao nhiều tinh lực như vậy, còn chưa được nghỉ ngơi tử tế, chắc chắn là rất mệt mỏi rồi.
Tô Ngưng Nguyệt nằm trên giường và lập tức chìm vào giấc ngủ, đến cả cơm cũng không kịp ăn, xem ra là thật sự rất mệt mỏi rồi.
Ánh sáng yếu ớt sắp sửa tắt, trên không trung đâu đâu cũng là bóng tối, Thiên Vũ Hàn lê một thân hàn khí trở về.
Bây giờ Thiên Vũ Hàn thật sự là có chút tức giận, đương nhiên không phải là giận Tô Ngưng Nguyệt, chỉ là hôm nay lúc thượng triều có mấy vị đại thần bàn tán về chuyện của Tô Ngưng Nguyệt, đây mới là nguyên nhân khiến cho Thiên Vũ Hàn tức giận.
Đến khi về đến Trường Lạc cung, thấy bóng tối tràn ngập trong phòng Thiên Vũ Hàn khẽ cau mày, bình thường giờ này Nguyệt Nguyệt hẳn là phải ở đây đợi hắn mới phải, sau hôm nay lại không thấy nàng đâu?
Hắn gọi một nha hoàn ở bên cạnh tới và hỏi: "Hoàng hậu đâu rồi?"
"Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi trong tẩm điện, nô tỳ thấy sắc mặt của nương nương không được tốt nên không vào gọi người." Nha hoàn đáp.
Lông mày Thiên Vũ Hàn càng cau lại chặt hơn, đi thẳng vào trong tẩm điện, có phải là Nguyệt Nguyệt bị ốm rồi không, hắn có chút lo lắng.
Lúc Thiên Vũ Hàn vào đến tẩm điện, nhìn thấy trong phòng tràn ngập bóng tối, cũng không thắp đèn liền đi thẳng về phía giường.
Đấn khi đi vào, ngửi thấy mùi thuốc nhè nhẹ, sắc mặt Thiên Vũ Hàn trùng xuống, nàng bị thương sao?
Nhìn tơi chỗ phát ra mùi thuốc, động tác nhẹ nhàng vén ống tay áo của Tô Ngưng Nguyệt lên liền nhìn thấy vết bầm tím trước mắt, sắc mặt của Thiên Vũ Hàn lập tức đen như đít nồi.
Người phụ nữ này không chỉ lẻn ra khỏi hoàng cung, hơn nữa lại còn bị thương, lại còn bị thương nghiêm trọng như thế này, trong lòng có ý muốn bóp chết nàng.
Ngủ thấy mùi thuốc thoảng thoảng, nhưng trên cánh tay của Tô Ngưng Nguyệt vẫn chưa bôi thuốc, Thiên Vũ Hàn cay mày nhìn cánh tay nàng, móc từ trong lồng ngực ra một chiếc bình sứ màu trắng, nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho Tô Ngưng Nguyệt.
Khi ngón tay vừa chạm vào miệng vết thương, ngón tay của Thiên Vũ Hàn bỗng dừng lại, nhưng ánh mắt thì phát ra sự lạnh lùng đến thấu xương.
Thiêu Vũ Trạch.
Trong lòng thâm nghĩ đến 3 chữ, hắn phát hiện ra vết thương trên cánh tay của Tô Ngưng Nguyệt là do Thiên Vũ Trạch làm.
Thiên Vũ Hàn bôi thuốc cho Tô Ngưng Nguyệt xong, nhìn cánh tay đầy thương tích của Tô Ngưng Nguyệt, mắt dần dần bị bóng tối bao trùm, nàng vẫn không nghe lời của hắn, tự mình chạy ra ngoài.
Thiên Vũ Hàn ngồi bên mép giường của Tô Ngưng Nguyệt, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Tô Ngưng Nguyệt, trong phòng không có ánh sáng, toàn bộ khuôn mặt của Thiên Vũ Hàn bao trùm trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận