Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1027: Chạy Trốn (2)

Chương 1027: Chạy Trốn (2)Chương 1027: Chạy Trốn (2)
Đợi đến khi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, Tô Ngưng Nguyệt mới lẻn ra và đi thẳng tới kho lương, nàng không chạy mà chỉ đi như là đi dạo.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn cẩn thận hơn một chút, không đi tới chỗ có nhiều người, mọi chuyện vẫn phải cẩn thận một chút là tốt nhất, nhìn cửa kho lương gần trong tâm tay, Tô Ngưng Nguyệt không vội vàng tiến lên mà ở đó quan sát một chút.
Sử dụng không gian quan sát thì phát hiện ngoài 4 người canh trước cửa ra thì cũng không có người nào khác.
Nghĩ thì cũng là Lệnh Hồ Xung Phong cũng có hơi kiêu ngạo rôi, xây dựng kho lương ở dưới lòng đất, người khác cũng sẽ không nghĩ tới lương thảo của quân doanh lại ở ngay bên dưới quân doanh như thế này, vì thể người canh giữ ở nơi này mới ít như vậy, có điều đây cũng vừa hay có lợi cho Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt thả Mao Mao ra, vuốt ve bộ lông của nó và nói: "Rắc số thuốc này xung cạnh người của bọn họ."
Nói rồi nhét cái bình sứ màu trắng vào trong miệng của Mao Mao, Mao Mao hiểu ý gật đầu, rồi chạy về phía mấy người canh gác.
Thị vệ ở đằng xa vừa hay có chút mệt mỏi, nhìn vật thể màu trắng đang không ngừng tiến về phía mình, chọc vào người bên cạnh và nói: "Ngươi xem kia là cái gì vậy?
"Ngày lạnh giá như thế này thì có thể có cái gì chứ?" Người thị vệ kia có chút không kiên nhẫn nói, nhưng vẫn đi về phía đó kiểm tra.
"Hình như đó là một con chó trắng?" Một người hoài nghi hỏi.
"Nhưng ở đây sao lại có chó chứ?"
"Kệ đi, bọn họ ở đằng trước ăn uống no say, còn chúng ta chỉ có thể ở phía sau này canh giữ cái nhà kho lạnh tanh lạnh ngắt này, vừa hay chúng ta có thể ăn được một bữa thịt chó rồi." Đôi mắt của một người mang chút tham lam, nhìn Mao Mao đang không ngừng đến gần mình.
Mao Mao cũng không ngốc, với tốc độ nhạy bén của mình, tất nhiên là có thể nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, đôi mắt hung hăng nhìn bọn họ trừng trừng, dám ăn thịt của ta, còn phải xem các người có bản lĩnh không đã?
Mao Mao đột nhiên nhảy ra phía sau lưng bọn họ, làm rơi cái bình sứ màu trắng xuống đất. Bột màu trắng lập tức rơi đầy trên mặt đất, rất nhanh đã cuốn theo gió.
Hai thị vệ canh giữ kho lương có hơi choáng váng, hình như vừa rồi bọn họ hít phải thứ gì, còn chưa kịp suy nghĩ thì âm" một tiếng rồi trực tiếp ngã lăn ra đất.
Mao Mao gọi Tô Ngưng Nguyệt, mang theo chút hưng phấn.
Tô Ngưng Nguyệt cười và nói với Mao Mao: "Mao Mao giỏi lắm!"
"Gâu gâu..." Không có gì, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Sau đó Tô Ngưng Nguyệt nhét Mao Mao vào trong không gian, ở bên ngoài tốt nhất là chỉ có một mình mình.
Bước qua hai thị vệ kia, đẩy cách cửa lớn.
Chỉ nhìn thấy một thông đạo tối om, dài dằng dặc như thể là không có điểm cuối vậy. Tô Ngưng Nguyệt không sợ hãi mà đi thẳng vào trong.
Từ khi bắt đầu bước vào, như thể là bóng tối vô tận vậy, lấy ra một viên dạ minh châu ở trong không gian để chiếu sáng con đường ở dưới chân, đề phòng có chỗ nào không chú ý tới.
Nơi này chỉ còn lại tiếng bước chân của Tô Ngưng Nguyệt,'bịch bịch bịch...' như thể một một tiếng đều gõ vào trong đáy tim con người vậy.
Tô Ngưng Nguyệt đi chưa được bao lâu, không gian trước mắt nàng rộng mở, nhìn lương thảo chất đống ở đây, Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, tên Lệnh Hồ Xung Phong này đúng là đầu có sạn, nhưng, không may là gặp phải nàng. Không chút khách khí, trực tiếp thu lương thảo trên mặt đất vào trong không gian, dù sao lúc trước không gian cũng lên cấp rồi, đúng lúc đang trống không.
Rất nhanh lương thảo trên mặt đất đã không còn, Tô Ngưng Nguyệt nhìn quanh một vòng, rồi đi trực tiếp tới một chỗ, còn muốn cất giấu riêng một ít sao? Hừ, đừng có mơ.
Nhìn bên kia tường, Tô Ngưng Nguyệt không hề tìm kiếm cơ quan gì đó mà trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết, nàng không rảnh để giải cái thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận