Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 83: Thân Tiên Hạ Phàm

Chương 83: Thân Tiên Hạ PhàmChương 83: Thân Tiên Hạ Phàm
Nên khi bọn họ chào bán hàng cho Tô Ngưng Nguyệt, hoặc là dứt khoát không lấy tiền, hoặc là bán cho nàng với giá thấp nhất.
Nhưng đối với những tiểu thương không lấy tiền, nàng liền nói với bọn họ, rằng bọn họ kiếm tiên không dễ dàng, nên trả tiền thì phải trả tiền.
Mấy người xung quanh thấy sự nhiệt tình của tiểu thương đối với Tô Ngưng Nguyệt, trong lòng cũng cực kỳ ngưỡng mộ nàng.
Họ cũng hi vọng các tiểu thương có thể bán đồ rẻ một chút cho mình, tuy nhiên chỉ khi nào họ có thể giống Tô Ngưng Nguyệt đại công vô tư, thì chắc cũng sẽ được tiểu thương hoan nghênh như vậy.
"Không ngờ rằng hôm nay lại được nhiều thứ như vậy!"
"Ca ca, tiểu Thần, chúng ta về thôi!" Tô Ngưng Nguyệt thấy mình thực sự không mua tiếp được nữa, thế là cũng với ca ca đệ đệ đi về hướng nhà mình.
"Ừ, về thôi."
Tô Ngưng Nguyệt không hề hay biết lúc này đang có một người luôn bám theo sau, là thủ hạ của Thiên Vũ Hàn - Bắc Minh.
Bắc Minh vẫn luôn theo bên cạnh nàng, đề phòng nàng bị ức hiếp hoặc xảy ra chuyện gì đó.
Ba người Tô Ngưng Nguyệt cứ như vậy mà mua xong đồ về. Về đến nhà, bọn họ thấy Diêu Xuân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng thấy vậy cũng không muốn làm phiền bà. Tô Ngưng Nguyệt nhìn bà một lúc lâu, nàng lại càng muốn kiếm thêm nhiều tiền sau đó có cơ hội ra ngoài tìm một danh y chữa bệnh cho mẫu thân.
Ngoài ra nàng còn muốn vào không gian trồng trọt để nâng cấp hệ thống, cho đến khi nàng đem được nó ra ngoài, nàng tin rằng hệ thống đó sẽ không lừa mình. Nàng tin rằng sẽ có ngày đó, sẽ đem được hệ thống ra để chữa bệnh cho Diêu Xuân.
Vì vậy Tô Ngưng Nguyệt vẫn luôn ở trong không gian trông trọt thêm nhiều cây nông nghiệp, thực ra trong không gian đó nàng đã có thể nuôi thêm một ít gia súc, chỉ là nàng đến nay vẫn chưa nuôi.
Thật ra Tô Ngưng Nguyệt rất thông minh cũng rất biết làm việc. Cũng là bởi vì nàng muốn để dành tiền mua Dưỡng Thực Đại Toàn, như vậy nàng sẽ có thể thành thạo mà nuôi bất kỳ con vật nào.
Đang mãi mê suy nghĩ, Tô Ngưng Nguyệt bất tri bất giác lại nhớ đến Thiên Vũ Hàn.
"Ây, sao lại nhớ đến hắn nữa." Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
Lúc Tiểu Lục nhìn thấy hắn và Thiên Vũ Hàn cuối cùng cũng cũng về đến kinh thành thì thở phào, bởi vì trên đường đi bọn họ gặp rất nhiều thích khách.
Tiểu Lục cũng không hiểu vì sao lại có nhiều người ám sát Thiên Vũ Hàn như vậy, nhưng hắn lại chả để tâm, mỗi lần gặp thích khách hắn đều ung dung mà đối phó.
Thiên Vũ Hàn vẫn còn suy nghĩ vì sao đám thích khách lại tệ như vậy, còn không chịu nổi một đòn của hắn, hắn vốn dĩ vẫn còn định tìm một tên cao thủ võ lâm để tập luyện một chút, nhưng bọn người này đối với hắn mà nói thực tình là quá đơn giản đi.
Nếu như để cho Tiểu Lục biết được ý nghĩ này của Thiên Vũ Hàn không chừng đã bị hù chết.
"Gia, chúng ta có cần phải nghỉ một chút không?" Tiểu Lục nhìn Thiên Vũ Hàn. Hắn ta nghĩ bọn họ đã đến kinh thành chắc sẽ không còn thích khách nữa, mọi người đã đi một quãng đường dài chắc hẳn ai cũng mệt mỏi nên Tiểu Lục mới đề nghị như thế. Thiên Vũ Hàn lại lắc đầu. "Bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi, bởi vì nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ."
Tiểu Lục cũng không hiểu đây là ý gì, nghi hoặc nhìn Thiên Vũ Hàn: "Vương gia, không phải chúng ta đã giết hết bọn thích khách rồi sao? Tại sao lại nói nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ?"
"Có rất nhiều người muốn lấy mạng ta, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên, mọi việc cứ thận trọng trên hết."
“Tuân lệnh, vương gial"
Tiểu Lục cảm thấy lời của hắn rất có lý, thế là cùng Thiên Vũ Hàn tiếp tục lên đường.
Bọn họ đang đi trên đường, Tiểu Lục không biết rằng đang có mai phục chờ phía trước, có người thông minh hơn một chút, biết rằng nếu mới nửa đường mà đặt mai phục, Thiên Vũ Hàn nhất định sẽ cảnh giác, nhưng nếu là ở đoạn đường về kinh thành này, chắc hẳn Thiên Vũ Hàn sẽ không ngờ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận