Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 971: Thái Hậu

Chương 971: Thái HậuChương 971: Thái Hậu
Cho dù bên ngoài có lạnh đến đâu, chỉ cân có một người ở cùng thôi thì có thế nào cũng sẽ không cảm thấy lạnh, chỉ để lại sự ấm áp ở trong tim
Trong phủ Thần Vương.
Sau khi Thiên Vũ Hàn rời đi, người hầu ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào.
"Vương gia, sao người lại bị thương thành thế này?" Người hầu vội vàng chạy tới bên cạnh Thiên Vũ Trạch, nhìn vết thương của Thiên Vũ Trạch, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, sao lại thương nặng như thế này.
"Người đâu, mau đi mời thái y." Người hầu kia gọi với ra ngoài, tay cẩn thận đỡ lấy cánh tay của Thiên Vũ Trạch.
Thiên Vũ Trạch lúc này lòng nóng như lửa đốt, không biết mẫu phi thế nào rồi, vừa rồi những lời hoàng huynh nói, thật sự khiến người ta không lo lắng không được.
Bây giờ Thiên Vũ Trạch không nghĩ tới việc chữa trị vết thương của mình, mà muốn đi xem mẫu phi của mình thế nào rồi, nhưng vết thương trên người khiến hắn không còn chút sức lực.
Thiên Vũ Hàn lần này là thật sự là ra tay tàn nhẫn, cánh tay hắn ta chỉ bị gãy, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới thì không còn chút sức lực, xem ra lúc hắn đánh gãy cánh tay mình là dùng nội lực, nếu không thì hắn ta cũng không đến mức không thể động đậy được như thế này.
"Vương gia, người cố nhịn một chút, đại phu sắp tới rồi." Người hầu kia tưởng là hắn không chịu đựng nổi cơn đau nữa nên mới nói như vậy.
Thiên Vũ Trạch thử mấy lần rồi đầu không thành công, nên cũng từ bỏ, xem ra hắn ta không thể dậy được rồi.
Nhìn người hâu ở bên cạnh mình, mắt Thiên Vũ Trạch lóe lên, bây giờ cũng không nghĩ nhiều được như vậy, bây giờ hắn ta chỉ muốn biết tình hình gần đây của Thái Hậu thế nào mà thôi.
"A Phúc, ngươi lại đây." Thiên Vũ Trạch yếu ớt gọi người hầu kia.
Người hầu ghé sát tai vào miệng Thiên Vũ Trạch, nghe lời dặn dò của Thiên Vũ Trạch, nghiêm túc gật đầu, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thiên Vũ Trạch thở hổn hển, nhìn bóng người hầu chạy về phía xa, cứ như vậy hắn ta đi xem tình hình như thế nào, mặc dù không giúp được gì nhưng có thể kịp thời biết được tin tức ở bên kia.
Không phải là Thiên Vũ Trạch không muốn phải những người có võ công cao cường đi, những người ở bên cạnh hắn ta đều được phái đi để bảo vệ Thái Hậu rồi, bây giờ quả thật là thái hậu đã lén lút trở về kinh thành, nếu bị người có dã tâm biết thì ở chỗ bà ta e là sẽ không an toàn.
Hắn ta không có cách nào để khuyên Thái Hậu quay về, chỉ có thể bất đắc dĩ phái người đi bảo vệ bà ta, đến nỗi mà bây giờ bên cạnh hắn ta đến một người đi dò la tin tức cũng không có.
Thiên Vũ Trạch nhìn trăng sáng ở bên ngoài, trong mắt tràn đầy lo lắng, không biết tình hình bên phía mẫu phi như thế nào rồi.
Trong một tiểu viện ở kinh thành.
Một người mặc đồ đen đứng trước gương cười vui sướng, nụ cười trên mặt có chút điên cuồng, miệng còn nói: "Thiên Vũ Hàn, ngươi cũng không ngờ có đúng không, những lời bàn luận lúc này ngươi nghe có thấy dễ chịu không... haha... haha.”
Nhìn người có chút điên khùng này, trong căn phòng u tối toát lên bầu không khí kỳ dị.
Người ở bên ngoài nhìn vào với ánh mắt có chút kỳ quái, Thái Hậu bây giờ e là có chút không ổn rồi. Bốn bề tĩnh lặng, nhưng những người ở trong viện kia đều đang canh phòng, tình hình này hiện tại là có người tới rồi.
Đột nhiên có một người mặc đồ đen lao vào, lập tức hai người xảy ra xô xát, sau đó càng lúc càng có nhiều người tới, người hai bên nhanh chóng giao chiến với nhau.
Rất nhanh, mặt đất bị máu nhuộm đỏ, máu tương không ngừng tăng thêm, máu bắn tung tóe cả lên tường.
Thái Hậu đang cười ở trong phòng không hề nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, vẫn đang cười như điên, không ý thức được rằng nguy hiểm đã cận kề.
Thế cuộc ở bên ngoài nhanh chóng kết thúc, những thị vệ ở bên ngoài kia đương nhiên là không so được với nhưng cao thủ đại nội rồi, có điều là cũng không giết chết bọn họ mà chỉ đánh trọng thương thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận