Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 993: Nói Chuyện (2)

Chương 993: Nói Chuyện (2)Chương 993: Nói Chuyện (2)
"Thần Vương, ta nghĩ người vẫn nên suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của ta, ta nghĩ là người sẽ không quên mẫu phi của người chết như thế nào đâu nhỉ." Nữ tử mặc đồ trắng lạnh lùng nói, không hề để ý đến sự thờ ơ của Thiên Vũ Trạch.
Nếu như Tô Ngưng Nguyệt ở đây thì nhất định có thể nhận ra người này chính là nữ tử mà nàng chạm mặt ở trên phố lần trước, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng ngoại hình và khí chất ở trên người đều giống.
"Hư... ta đang nghĩ tại sao ngươi lại biết mẫu phi của ta chết như thế nào?" Cái chết của mẫu phi mình được đề cập đến, vẻ mặt của Thiên Vũ Trạch cũng không có gì thay đổi, như thể là đã lãng quên đi chuyện đó rồi vậy.
"Người cũng không cần quan tâm tại sao ta lại biết, vậy thì người có muốn báo thù không, người huynh trưởng không quan tâm đến cảm giác của người mà trực tiếp giết chết mẫu phi của người? Đừng nói là người không hận, ai mà tin được chứ?" Nữ tử mặc đồ trắng cũng thản nhiên nói.
"Yo! Ngươi cũng nói rồi, ai mà biết được chứ?" Thiên Vũ Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngứa đòn kia, ngáp dài rồi nói với nữ tử mặc đồ trắng kia.
"Người... Không ngờ bản thân nói nhiều như vậy mà con người này vẫn giữ nguyên bộ dạng hời hợt như này, thật là đáng ghét.
"Thế thì thôi vậy, cáo từ." Nữ tử mặc đồ trắng cũng không tiếp tục níu kéo Thiên Vũ Trạch nữa mà định bỏ đi.
"Đừng đi vội thế chứ, chẳng phải là ta còn chưa từ chối ngươi hay sao?" Nhìn nữ tử mặc đồ trắng định bước ra khỏi cửa, Thiên Vũ Trạch mới bình tĩnh nói, ngữ khí mang theo vẻ ngứa đòn giống như lúc trước.
"Vậy thì rốt cuộc là người đồng ý hay là không." Nữ tử mặc đồ trắng cho dù tính tình có tốt đến đâu cũng bị chọc tức, người này thật sự là quá đáng ghét, nàng ta lạnh lùng nói. "Một chuyện trọng đại như thế này thì cũng phải để cho ta suy nghĩ một chút chứ, nếu không thì những chuyện làm ra như thế này không phải là không có trình độ kỹ thuật gì hay sao." Thiên Vũ Trạch vẫn bình tĩnh nói.
"Vậy thì người cứ từ từ mà suy nghĩ, nhưng thời gian của người không nhiều đâu, nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định, nếu không thì... người biết mà, ta là một thần y đấy." Nữ tử mặc đồ trắng lạnh lùng nói, cuối cùng cũng không quên nói một câu uy hiếp Thiên Vũ Trạch.
"Được thôi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi đáp án trong thời gian quy định, có điều ngươi cũng nên để lộ bộ mặt thật của mình chứ nhỉ, như vậy mới tỏ ra là có chút thành ý, không phải sao?" Lúc này Thiên Vũ Trạch cuối cùng cũng không còn nằm ườn ra nữa mà đứng dậy nói.
Thiên Vũ Trạch không ngừng đi về phía nữ tử mặc đồ trắng kia, trong mắt không còn vẻ lười biếng vừa rồi nữa mà thay vào đó là một ánh mắt tràn ngập sự lạnh lão.
Nữ tử mặc đồ trắng nghe thấy lời chất vấn của Thiên Vũ Trạch, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ đứng ở đó đợi Thiên Vũ Trạch bước tới.
"Người muốn ta tỏ thành ý, chẳng phải người cũng nên tỏ chút thành ý hay sao? Chí ít bây giờ người vẫn chưa có tư cách để có thể khiến ta lộ ra bộ mặt thật." Nữ tử mặc đồ trắng lạnh lùng nói.
"Vậy sao, vậy thì bổn vương sẽ đợi tới lúc bổn vương có tư cách." Khi Thiên Vũ Trạch đứng cách nữ tử mặc đồ trắng ba bước chân thì dừng bước lại, lạnh như băng nhìn nàng ta như vậy, như thể là muốn nhìn thấy bản chất của nàng ta vậy.
Thấy Thiên Vũ Trạch không đi tới gần mình, trong ánh mắt của nữ tử mặc đồ trắng lướt qua một tia thất vọng, nàng ta không có cơ hội ra tay rồi. Sao hắn ta lại cảnh giác như vậy chứ?
Đương nhiên Thiên Vũ Trạch biết là không thể tiến lại quá gần nàng ta, hắn ta không phải là một kẻ ngốc, không đến mức đến cả y độc bất phân gia cũng không biết, nhưng cho dù độc có lợi hại đến đâu cũng sẽ không được hạ độc vào cơ thể như vậy, phần lớn thuốc độc đều phải qua đường miệng, những loại dùng ở bên ngoài cũng không phải là thứ gì không màu không vị, nên rất dễ phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận