Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 916: Châm Ngòi (1)

Chương 916: Châm Ngòi (1)Chương 916: Châm Ngòi (1)
Thiên Vũ Hàn có chút cạn lời, hắn đáng sợ đến mức nào mà lại dọa nàng thành như này. Thiên Vũ Hàn cũng không để ý nàng nữa, quay đầu, đợi đến tối sẽ xử lý nàng sau.
Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu cười rạng rỡ, bước chân nhẹ nhàng tăng tốc chạy về phía Thiên Vũ Hàn, bất ngờ nhào lên lưng hắn, hôn lên mặt hắn một cái thật kêu, vừa cười vừa hỏi: "Có phải chàng đợi rất lâu không, hôm nay không phải ta cố ý muốn đi chơi về muộn như vậy đâu."
Khóe môi Thiên Vũ Hàn vẽ nên một nụ cười nhạt song rất nhanh đã kịp giấu đi, vẫn không quan tâm người đẳng sau.
Nhưng tay của Thiên Vũ Hàn từ từ đặt lên lưng Tô Ngưng Nguyệt, lo sợ chút nữa nàng không cẩn thận sẽ ngã xuống.
"Hôm nay ta đến muộn chủ yếu là do gặp phải một tên khốn, hắn làm gãy cây trâm ta định tặng cho chàng, ta đương nhiên không thể bỏ qua như vậy nên đã dạy dỗ hắn một chút, nếu không phải tại hắn, ta đã về từ lâu rồi." Tô Ngưng Nguyệt làm nũng cọ cọ cần cổ Thiên Vũ Hàn.
"Chàng đừng giận nữa được không, còn nữa chàng xem, cây trâm đó cả hai chúng ta đều có, sau này chúng ta có thể cùng mang ra ngoài, có điều đáng tiếc là chúng đều vỡ rồi." Tô Ngưng Nguyệt không quan tâm Thiên Vũ Hàn trả lời hay chưa, vẫn tiếp tục nói.
Tô Ngưng Nguyệt biết, Thiên Vũ Hàn nhất định đang nghiêm túc lắng nghe, tuy không trả lời nàng, nhưng trong lòng đã nguôi giận. Dán trên người hắn, đến nhiệt độ cơ thể hắn còn biết, lẽ nào không rõ tâm trạng hắn ư. Nam nhân ngoài lạnh †rong nóng này.
Tô Ngưng Nguyệt buông cổ Thiên Vũ Hàn ra, nhảy xuống, lấy khăn tay từ ống tay áo của mình, đặt trước mặt Thiên Vũ Hàn. Thấy Thiên Vũ Hàn vẫn chưa có động tĩnh gì. Ôil Cái tên này, thôi thì nàng chủ động vậy, Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Tô Ngưng Nguyệt ngồi lên đùi Thiên Vũ Hàn, còn đặt tay hắn vòng quanh eo mình, lần này được chưa, xem hắn còn giận kiểu gì.
"Chàng xem, chính là cây trâm này." Hai tay Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy mặt Thiên Vũ Hàn, để hắn nhìn hai cây trâm trên bàn.
"Có phải chàng vẫn còn giận không, ta giải thích rồi mà, Thiên Vũ Hàn, Hàn Hàn -' Tô Ngưng Nguyệt nũng nịu, đặc biệt là từ Hàn Hàn cuối cùng kia, nói một cách thật dịu dàng uyển chuyển, lông tơ của Thiên Vũ Hàn đều dựng hết cả lên.
"Ta có bao giờ giận nàng đâu? Còn không phải lo lắng cho nàng sao? Không biết ở đây có người đợi nàng trở về à?" Thiên Vũ Hàn không chịu được nữa, hắn không có chút sức kháng cự nào với một Tô Ngưng Nguyệt làm nũng.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không dám trái lời hắn nữa, nàng không muốn sống nữa sao? Chỉ đành gật đầu liên tục.
"Vậy, chúng ta có thể ăn cơm chưa? Ta đói rồi." Tô Ngưng Nguyệt nhìn đồ ăn trên bàn, ôi màu sắc kia, sắp chảy cả nước miếng rồi.
Thiên Vũ Hàn không buông eo của Tô Ngưng Nguyệt, vẫn cứ ôm nàng như vậy, bắt đầu ăn cơm, trong lúc ăn cũng tự nhiên không hề bớt ngọt ngào.
Thiên Vũ Trạch trở về cung, còn chưa ngồi được bao lâu, liền nghe nói Thái Hậu mời hắn ta đi đâu đó dùng bữa.
Kỳ thực Thiên Vũ Trạch ở bên ngoài đã ăn một ít rồi, không đói cho lắm, vả lại còn muốn đi sắp xếp suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy nói như vậy thì muốn từ chối. Nhưng nghĩ lại, đã lâu lắm rồi Mẫu phi không gặp hắn, vẫn là tới thăm bà đi.
"Ngươi về bẩm với Thái Hậu, ta sẽ đến ngay." Thiên Vũ Trạch nói với tiểu nha hoàn chuyển lời. "Vâng." Tiểu nha hoàn hành lễ lui xuống.
Trong cung Từ Ninh, Thái Hậu nghĩ mấy chuyện phát sinh gần đây, muốn cùng Thiên Vũ Trạch nói vài câu, làm thế nào mới có thể giữ bình tĩnh đây.
Lúc Thiên Vũ Trạch trở về, bà chỉ quan tâm chuyện của hắn ta, không để ý những chuyện bên cạnh, cũng không nói với hắn mấy năm nay bà sống như thế nào, có lẽ bữa tối lần này, là một cơ hội.
"Sơ Hà, đi lấy bộ váy tua rua năm trước của ta tới đây." Thái Hậu ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận