Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 992: Nói Chuyện (1)

Chương 992: Nói Chuyện (1)Chương 992: Nói Chuyện (1)
May thay hắn đã gặp được nàng rồi, nhưng lúc này hắn lại nghĩ là tại sao hắn không quen biết nàng sớm hơn một chút thì nàng đã không phải khổ sở như vậy rồi.
Tô Ngưng Nguyệt có chút buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Vũ Hàn, đang nghĩ tới những chuyện cách đây bao lâu vậy.
"Nghĩ cái gì vậy?" Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười hỏi, đây rõ ràng là biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Nghĩ là nếu như gặp được nàng sớm hơn một chút thì tốt." Thiên Vũ Hàn cũng trả lời câu hỏi của Tô Ngưng Nguyệt, nói hết những gì trong lòng cho Tô Ngưng Nguyệt nghe.
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, không nói vê chuyện này nữa, nếu như hắn muốn gặp nàng sớm hơn một chút, có thể người hắn gặp được không phải là nàng của hiện tại, ngược lại nàng cảm thấy bọn họ gặp nhau vào thời điểm đó là vừa vặn.
Như người ta thường nói ông trời đã sắp đặt vận mệnh của bạn rồi, chỉ là đang đợi từng người từng người một bước vào, gặp gỡ nhau thôi. Có trốn chạy như thế nào thì vẫn sẽ trở vê điểm ban đầu, vậy thì duyên phận của bọn họ có phải là vừa đúng lúc hay không?
Tô Ngưng Nguyệt không ở lâu trong ngự thư phòng, Thiên Vũ Hàn còn rất nhiều việc phải xử lý, nàng không nên làm phiền hắn, tình huống bây giờ không phải là lúc đề nhàn nhã, bây giờ chuyện lương thảo mới là chuyện quan trọng nhất.
Thiên Vũ Hàn cũng không giữ Tô Ngưng Nguyệt ở lại, nàng là người biết nặng biết nhẹ, hắn sao có thể phụ lòng mong đợi của nàng được.
Sắc mặt của Thiên Vũ Hàn lúc này không quá khó coi, còn lộ ra một nụ cười nguy hiểm. Biên cương thật sự đang tha thập lương thảo, đây là bọn họ chuẩn bị cho mùa đông hay là chuẩn bị cho cuộc đại chiến năm sau, đây là chuyện của tương lai vẫn chưa thể biết được, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc bây giờ hắn chuẩn bị sẵn sàng phương án dự phòng.
Đề nghị của Nguyệt Nguyệt rất hay, nhưng lúc này chuyện lương thảo Trân Hàm đã giải quyết xong xuôi rồi, cách này cũng có thể sử dụng được.
Thiên Vũ Hàn như thể nghĩ ra cái gì, mắt lóe sáng, hắn vẫn nên thu thập thêm một ít lương thảo nữa, vấn đề lương thảo đột nhiên trở nên thuận lợi lại được giải quyết nhanh như vậy, nghĩ thế nào cũng khiến hắn không thể yên tâm, vẫn là nên chuẩn bị chu đáo.
Nhưng việc tới vùng nông thôn thu thập vẫn phải tiến hành dần dần và làm trong bí mật, đây chỉ là một sự đảm bảo cuối cùng mà thôi.
Thiên Vũ Hàn đang tuyển chọn ứng cứ viên đi thu thập lương thảo, người này phải là người mà mình tín nhiệm, bởi vì phải khắp nơi quanh Bắc Việt để thu thập thì mới được, lại còn lại quen thuộc với môi trường xung quanh, trong đầu Thiên Vũ Hàn hiện lên hình bóng của một người, xem ra hắn ta mới là người thích hợp nhất.
Quan văn bình thường thì không chịu được việc đường xá xa xôi, lại còn trong hoàn cảnh cực khổ như vậy nữa, võ tướng không thể tùy ý đi lại khắp nơi, vậy thì ứng cử viên cuối cùng chỉ có thể là hắn ta.
Vừa hay để hắn ta ra ngoài cho khuây khỏa, thời gian này sống ở trong kinh thành nhất định là không dễ chịu gì, vậy thì ra ngoài dạo quanh đi, sự oán hận trong lòng không biết là có tiêu tan bớt được chút nào không, nhưng nhất định là có thể khiến hắn thức tỉnh.
"Triệu Thần Vương vào cung." Thiên Vũ Hàn gọi Vương công công ở bên ngoài.
"Nô tài tuân lệnh." Vương công công ở bên ngoài đáp lại.
Trong phủ Thần Vương. Thiên Vũ Trạch lúc này đang uể oải nằm trên một chiếc ghế dài, bên cạnh có hai thị nữ, một người đang đấm bóp cho hắn ta, còn một người thì đang đút nho cho hắn, hai người thị nữ ăn mặc có chút hở hang, trong tiết cuối thu se lạnh này mà lại ăn mặc phong phanh thế kia, không sợ lạnh một chút nào.
Thiên Vũ Trạch nheo mắt nhìn nữ tử mặc đồ trắng ngồi ngay ngắn ở kia, trong mắt lóe lên một tia u tối, là ai cho nàng ta cảm giác là hắn ta sẽ làm như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận