Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 512: Vui Vẻ Hòa Thuận (1)

Chương 512: Vui Vẻ Hòa Thuận (1)Chương 512: Vui Vẻ Hòa Thuận (1)
Lời nói của Lý Tích Tuyết giống như cái gai đâm vào lòng Lý Thần Dật. Lý Thần Dật không đành lòng nói cho Lý Tích Tuyết biết sự thật rằng người thân của nàng đã không còn ở đây nữa, liên dỗ dành Lý Tích Tuyết: "Ngưng Nhi ngoan, đợi đến lúc Ngưng Nhi lớn rồi chúng ta sẽ có thể trở lại."
"Vậy được." Lý Tích Tuyết ngoan ngoãn nằm nhoài trên vai Lý Thần Dật, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt nhìn Lý Tích Tuyết vẫn đang nằm nhoài trong lòng Lý Thần Dật thì rất chi là không mấy vui vẻ. Lý Thần Dật thấy tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm vào tiểu muội của mình, trong nháy mắt khuôn mặt liền không vui. Cậu ấy trừng mắt nhìn tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt rồi tiến vào sảnh.
Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt cũng bước vào sảnh, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt không vui của tiểu đệ Tô Thân liền trêu ghẹo: "Ai chọc cho tiểu đệ nhà chúng ta không vui vậy?”
Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt nhìn tỷ tỷ của mình, nói: "Không có ai chọc đệ. Nương, Thần Nhi đói rồi." Mẫu thân Diêu Xuân của Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy con trai Tô Thần của mình nói như vậy liên đáp: "Đợi lát nữa cơm sẽ được đưa tới, con chờ một chút đi." Tô lão gia tử cười trêu ghẹo: "Thần Nhi thế nhưng là cục cưng quý giá của nhà chúng ta mà, quý giá lắm đấy."
Mọi người nghe thấy Tô lão gia tử nói như vậy đều không nhịn được ôm bụng cười to. Tiểu đệ Tô Thần của Tô Ngưng Nguyệt khẽ hừ một tiếng, quay đầu ngồi vào vị trí của mình. Lý Thân Dật nhìn thấy bầu không khí của gia đình vui vẻ hòa thuận như vậy thì càng thương cảm. Tô Ngưng Nguyệt đã chú ý tới cảm xúc của Lý Thần Dật liên hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì sao?"
Lý Thần Dật lắc đầu nói: "Không có chuyện gì." Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn hơi lo lắng, nói: "Được rồi, nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta."
Lý Thần Dật cảm động nhìn cô nương mười tuổi thấp hơn mình một cái đầu này, trong lòng xin thề nhất định phải mạnh mẽ hơn. Tô Ngưng Nguyệt nhìn Lý Thần Dật không nói gì, sau đó dặn dò Lý Thần Dật ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn: "Nhà chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, ngươi cứ tùy tiện ngồi đi."
Lý Thần Dật cảm ơn Tô Ngưng Nguyệt rồi ngồi xuống bên cạnh đại ca Tô Mộc của nàng. Tô Mộc nhìn Lý Tích Tuyết trong lòng Lý Thần Dật, cảm thấy nàng thật đáng yêu nên muốn được ôm lấy Lý Tích Tuyết. Hắn ta liền nhìn Lý Thần Dật ngượng ngùng nói: "Ta... Ta có thể ôm Ngưng Nhi một lúc không? Ta còn chưa từng được ôm tiểu cô nương nào tròn trịa nhỏ nhắn như vậy." Lý Thần Dật vốn dĩ muốn từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt liên bất giác gật đầu.
Lý Tích Tuyết vốn dĩ đang ngồi yên lặng nghịch tóc trong lòng đại ca Lý Thần Dật của nàng thì đột nhiên cảm giác bản thân mình bị nhấc lên, quay đầu nhìn lại mới phát hiện là một ca ca xinh đẹp khác đang ôm mình. Lý Tích Tuyết thấy đại ca Lý Thần Dật của mình không phản đối thì cũng mặc cho ca ca xinh đẹp này ôm.
Đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy Lý Tích Tuyết vừa nhỏ bé vừa mềm mại liền có một loại cảm giác hài lòng, nhớ lại lúc muội muội Tô Ngưng Nguyệt của mình vừa mới sinh ra đời, bản thân hắn ta cũng chỉ lớn hơn một chút. Phụ thân và mẫu thân mỗi ngày đều tự trông coi tiểu muội Tô Ngưng Nguyệt, không cho hắn ta ôm. Lần này hắn ta rốt cục cũng được ôm một bé gái nhỏ nhắn mềm mại. Đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt nhìn Lý Tích Tuyết trong lòng nói: "Ngưng Nhị, ta tên Tô Mộc. Muội có thể gọi ta là ca ca."
Lý Thần Dật ở bên cạnh vừa nghe thấy đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt bảo muội muội của mình gọi hắn ta là ca ca, vẻ mặt trong nháy mắt có hơi không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận