Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 829: Hợp Tác (2)

Chương 829: Hợp Tác (2)Chương 829: Hợp Tác (2)
Tuy nhiên, ta đã gặp qua rất nhiều người trong số họ, hầu hết họ đều bán mình cho chủ nhân, không có tự do, giờ chúng ta đi đâu để tìm?"
Tô Ngưng Nguyệt có chút kinh ngạc, nghe hắn nói xong, nàng thật sự cảm thấy suy nghĩ của mình có chút ngây thơ, hành động thực tế sẽ khó khăn hơn thế này nhiều.
Trên mặt nàng có thêm một chút buồn bã, phải làm sao đây?
Carl thấy cô đã nghe hiểu nên lại tiếp tục hỏi: "Hoàng thượng có biết ý tưởng này của nàng không?”
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu: "Đó là ta vừa mới nghĩ ra, hơn nữa, ta cũng không muốn hoàng gia can thiệp vào. Ngươi biết đấy, tất cả các triều thân trong triêu đều đã thành tinh, nếu có được nguồn tài nguyên này, bọn họ sẽ càng không biết xấu hổ."
Carl gật đầu, biết sự khó xử của nàng, nhưng hắn vẫn không đồng ý: "Ta cảm thấy những gì ngươi nói có thể cũng không xảy ra đâu. Chúng ta vẫn nên bàn bạc chuyện này với Thiên Vũ Hàn trước. Dù sao, nếu nó được thực hiện dưới danh nghĩa hoàng gia, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Lời này là sự thật, Tô Ngưng Nguyệt đã suy nghĩ tới, nhưng nếu đúng như vậy, tình cảnh của Carl có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng là nhị thế tử ngoại bang, ở bổn quốc hắn sẽ không được Thiên Vũ Hàn tín nhiệm, ở ngoại bang cũng không thể giải thích, sẽ bị hiểu lâm là kẻ sính ngoại.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tô Ngưng Nguyệt: "Sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?"
Tô Ngưng Nguyệt bày tỏ lo lắng của mình, Carl cười lớn: 'Chuyện không khoa trương như ngươi nói đâu, danh tiếng của ta hiện tại hâu như đã bị chính mình hủy hoại, thêm mấy chuyện xấu nữa cũng không sao." Hắn lắc đầu: "Thật lòng thì, so với vương vị, ta thích mấy chuyện buôn bán hơn nhiều. Ngươi biết khuynh hướng tính dục của ta, đời này khó có thể tìm được một nam nhân rồi sống ổn định, cho ta nên thà đi chu du ngắm phong cảnh sơn thuỷ hữu tình. Chúng ta còn là đồng hương, coi như là thân nhân, nếu ta giúp được ngươi tận hưởng lạc thú nhân gian thì quá tốt rồi."
Nhìn thấy Carl suy nghĩ thông suốt, Tô Ngưng Nguyệt cũng không còn cảm thấy áy náy nữa, nàng nói: "Được rồi, ngươi đã nói như vậy, chuyện này ta sẽ nói cho Thiên Vũ Hàn, đến lúc đó ngươi cũng đừng lo lắng."
"Đâu có đâu có."
Lúc này, Cáp Phách cuối cùng cũng quay lại với một kiện áo choàng trắng như tuyết trên tay.
Tô Ngưng Nguyệt vừa nhìn đã biết chính là tấm áo choàng lông cáo tuyết Carl đã nhắc tới, nàng hưng phấn lao tới, mở rộng tấm áo choàng ra, những lớp lông trong tay cô cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng vui mừng đến mức lập tức mặc nó vào người.
Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân tôi được bao phủ bởi một quả cầu lửa, nhưng đó không phải là cảm giác ngột ngạt mà là cảm giác thoải mái không ngừng, mềm mại và nhẹ nhàng, giống như...
"Mặc tấm áo choàng này lên người cũng giống như khoác lên một bộ lông chim siêu nhẹ vậy."
Carl đúng lúc lên tiếng, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, giống như khoác một bộ lông."
"Tặng cho ta sao?”
Carl gật đầu: "Đúng vậy, tặng cho ngươi. Tấm áo choàng này chưa từng được ai mặc qua, ngươi yên tâm đi."
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, như vậy đương nhiên là tốt nhất. Tiếng cười cùng âm nhạc trong cung điện không ngừng vang lên, Thiên Vũ Hàn cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.
Vừa đi, hắn vừa nghe Trương Nghiêm bẩm báo về chuyện của Tô Ngưng Nguyệt và Carl, hắn nhíu mày khi nghe rằng hai người nói chuyện riêng trong vườn thượng uyển một lúc lâu, và càng cau mày chặt hơn khi nghe nói Carl tặng cho nàng một tấm áo choàng lông cáo trắng.
Thiên Vũ Hàn giậm chân ở bậc thêm vào cung, nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đang khoác áo xoay tròn như thiên nga, cười nói: "Nàng đang làm gì vậy?”
Những người khác quỳ xuống thỉnh an, mà Tô Ngưng Nguyệt thì giống như một con chim khách nhỏ vui vẻ, lao vào vòng tay của Thiên Vũ Hàn.
"Cuối cùng thì chàng cũng tới rồi." Trên mặt Tô Ngưng Nguyệt tràn ngập nụ cười không thể che giấu, nàng đi vòng qua trước mặt Thiên Vũ Hàn khoe: "Chàng thấy thế nào? Trông có đẹp không?”
Thiên Vũ Hàn gật đầu: "Không tệ."
"Nhĩ Tra vừa tặng ta đấy, siêu cấp đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận