Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 644: Cửa Hàng (2)

Chương 644: Cửa Hàng (2)Chương 644: Cửa Hàng (2)
Nói đến việc cưới vợ, vốn là khuôn mặt của Đại Vượng đang đen sạm đột nhiên lại đỏ ửng lên, sau đó hắn lại nói: "Ô kia, mẹ, con vẫn còn sớm để cưới vợ mà."
Để ngăn cản mẹ nha mình nói bất cứ điều gì không đáng tin cậy, Đại Vượng vội vàng nói: "Mẹ, con vẫn cần phải tuyển dụng công nhân, con sẽ đến nhà trưởng thôn trước, trước đó đừng nói đến chuyện này nữa."
Sau đó, ngay khi hắn chạy đi, mẹ Đại Vượng ở phía sau nhìn con trai mình mỉm cười.
Trong thôn rất tò mò khi thấy Đại Vượng đến, sau đó hỏi: "Vượng Nhi à, ngươi tới chỗ trưởng thôn có việc gì à?"
Đại Vượng giơ bản vẽ trong tay lên, sau đó nói: "Trưởng thôn, Ngưng Nguyệt đã mở một cửa hàng ở trấn huyện cần cải tạo, ta chỉ là muốn hỏi thử trong thôn có ai sẵn lòng giúp công không, hai mươi văn tiền một ngày, bao gồm ba bữa ăn và có xe đưa đón đi về."
Khi thôn nghe thấy lời này, mắt họ sáng lên, đãi ngộ tốt như vậy, những người đàn ông trong làng đều chắc chắn sẵn lòng, Ngưng Nguyệt thực sự là một cô gái tốt, bất kể là chuyện gì, nàng đều sẵn sàng chiếu cố người dân trong thôn.
Thôn hỏi Đại Vượng: "Vượng à, ngươi cần bao nhiêu người?" Đại Vượng suy nghĩ một lát, rồi nói: "Đại khái tâm khoảng hai mươi người."
"Được rồi, việc tuyển người cứ giao chon ta, ngươi trở về chờ tin tức của thúc thúc, ta sẽ đi hỏi người ở trong thôn ngay bây giờ, những người có ý định cũng đều gọi tới, sau đó cho ngươi chọn người."
Đại Vượng suy nghĩ một lúc, gật đầu và sau đó nói: "Thôn trưởng thúc, cố gắng có một người biết điêu một chút và không gây rắc rối."
Trưởng thôn gật đầu, cũng biết đạo lý như vậy, nếu như người không đứng đắn, lúc đó trời cao hoàng đế ở xa, gây chuyện cũng không tốt.
Đại Vượng cũng biết tính cách thôn trưởng thúc, ông ấy là một người trung thực phúc hậu, cũng biết ông ấy luôn hết lòng hết dạ vì thôn, làm việc cũng có thể khiến cho người khác yên tâm, vì vậy Đại Vượng cũng không giải thích nhiều.
Sau khi Đại Vượng rời đi, thôn đi thông báo từ nhà này sang nhà khác, tất nhiên là bỏ qua nhà của một số tên lưu manh côn đồ, biết họ không thể được chọn ngay cả khi họ được gọi, không nghiêm túc làm việc, vậy ai sẽ cho phép ngươi lấy tiền vô ích như vậy, lại không phải người ngu.
Mặc dù trưởng thôn đã cố tình né tránh, nhưng cũng không thể chống lại sự tuyên truyền có chủ ý của dân chúng có ý đồ, ngay khi họ đi tuyên truyền, điều đó cũng có nghĩa là những người dân trong cả làng đều gần như biết hết, sau đó bất kể trưởng thôn có thông báo hay không thì bọn họ đều tới. Có tiện nghi không chiếm mới là người ngu chứ.
Bọn họ muốn bắt nạt Tô Ngưng Nguyệt yếu đuối nhà mình, nhưng Tô Ngưng Nguyệt làm sao có thể để bọn họ dễ dàng bắt nạt như vậy được? Nàng không phải là người nuốt trôi cơn giận của mình.
Tô Ngưng Nguyệt đã mở nhiều cửa hàng như vậy, nếu nàng thật sự dễ bị bắt nạt như vậy thì nàng đã sớm không làm được nổi, bọn họ thật sự coi nàng như là một cô bé mười tuổi có thể tùy ý bắt nạt hay sao?
Vào thời điểm khi mới bắt đầu, Đại Vượng nghĩ đó là một vấn đề đơn giản, nhưng mà sau đó mọi thứ phát triển đến mức dường như nằm ngoài tâm kiểm soát của hắn.
Lúc Đại Vượng đến đón người, hắn còn tưởng rằng sẽ không có nhiều người, nhưng không hề, người đứng đầy ắp cả một sân, Đại vương đã sống ở trong thôn lâu như vậy, có lẽ hắn cũng biết những người này thuộc dạng như thế nào.
Trong số họ có một ít người là thực sự phù hợp, nhưng trong đó cũng không thiếu người đàn ông lười biếng đâu, tại sao thôn lại đưa những người này tới? Trưởng thôn cũng thầm than phiền trong lòng, ông ấy hoàn toàn không gọi những người như vậy, nhưng ai có thể nghĩ, căn bản là trong thôn của nhà mình không hề có bí mật gì cả, đi tuyên truyền những thứ này, mọi người liền đều biết hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận