Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 338: Thật Là Kỳ Lạ

Chương 338: Thật Là Kỳ LạChương 338: Thật Là Kỳ Lạ
"Đúng rồi, tiểu chủ nhân, bệnh của nương của người đã khỏi chưa?"
"Nó chỉ tạm thời áp chế bệnh tình trong người nương của ta thôi, nhưng ta nghe hệ thống nói, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh trong cơ thể của nương, vẫn phải để hắn tự mình chữa trị."
"Tiểu chủ nhân, người nói cái gì? Người nói hệ thống kia có thể chữa khỏi bệnh được sao?" Điềm Điềm nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt, nói.
Tô Ngưng Nguyệt khẽ gật đầu khi nghe Mật Mật hỏi: "Đúng vậy, hắn đã đích thân nói với ta rằng chỉ cần không gian canh tác được nâng cấp đến mức tối đa, hắn có thể cùng ta ra ngoài để chữa bệnh cho nương của ta."
"Không ngờ hệ thống vậy mà lại có thể chữa bệnh." Mật Mật có chút khó tin nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu khi nghe những gì Mật Mật nói: "Ta cũng không biết, dù sao thì chính hắn đã nói như thế."
"Có lẽ lời hắn nói là thật." Điềm Điềm nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Làm sao ngươi biết đó là sự thật?" Mật Mật hỏi Điềm Điềm.
Điềm Điềm đáp: "Ta không biết, chỉ là cảm giác vậy thôi. Ngươi nghĩ đi, hắn lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không lừa người đâu!"
Mật Mật nghe vậy bèn nhìn Điềm Điềm.
"Có lẽ hắn đang nói dối!"
"Dù sao thì đó cũng là thật!"
"Là giải"
Tô Ngưng Nguyệt lo Điêm Điềm và Mật Mật sẽ đánh nhau nên nàng vội ngăn ở giữa bọn chúng. "Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, đợi lát nữa to tiếng đến mức gọi cả nương đến xem các ngươi làm thế nào! Mau nằm xuống ngủ đi, chốc nữa ta sẽ đưa các ngươi lên núi tìm đất ăn." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm-Mật Mật.
Điềm Điềm-Mật Mật gật đầu, đồng thanh đáp: "Vâng ạ, tiểu chủ nhân."
Tô Ngưng Nguyệt thấy Điềm Điềm-Mật Mật rốt cuộc ngừng tranh cãi, lòng nàng cuối cùng yên tĩnh lại.
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt và Điềm Điêm-Mật Mật cùng nhau nằm xuống.
Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình bóng của Thiên Vũ Hàn.
"Tại sao lại nhớ tới hắn?" Nghĩ đến đây, Tô Ngưng Nguyệt phiền muộn nói.
"Sao lần nào cũng nghĩ đến hắn hết vậy?" Tô Ngưng Nguyệt không biết rằng từ lâu mình đã thích Thiên Vũ Hàn.
Tô Ngưng Nguyệt thở dài.
"Haizz!" Điềm Điềm-Mật Mật nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt thở dài, vội vàng nhìn Tô Ngưng Nguyệt đang nằm.
"Tiểu chủ nhân có chuyện gì vậy ạ?" Điêm Điêm-Mật Mật đồng thanh hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Không có gì.' Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Ngưng Nguyệt, Điềm Điềm và Mật Mật biết rằng nàng sẽ không nói cho bọn chúng biết chuyện này, cũng không hỏi thêm nữa.
Đêm đã rất khuya, mấy người Diêu Xuân đã ngủ say, Tô Ngưng Nguyệt sắp ngủ mất, nhưng Điềm Điêm vẫn bồn chồn không ngừng gây ra tiếng động.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng động, nàng mở mắt ra nhìn Điềm Điềm.
Nhìn Điềm Điềm, nàng mới sực nhớ ra mình chưa dẫn chúng lên núi tìm đất ăn. "Thật xin lỗi, ta suýt quên mất phải đưa các ngươi lên núi." Tô Ngưng Nguyệt lật đật ngồi dậy, nói với Điềm Điềm-Mật Mật.
Chúng nó nghe xong bèn nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Không sao đâu, tiểu chủ nhân.”
"Nương và những người khác chắc giờ đã ngủ cả rồi, chúng ta lên núi tìm chút đất có thể ăn đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với hai tiểu huyết sâm.
"Dạ được, tiểu chủ nhân."
Tô Ngưng Nguyệt đứng dậy khỏi giường, bỏ chúng vào túi, nhẹ nhàng mở cửa rời khỏi phòng.
"Nương và bọn họ quả thực đã ngủ rồi." Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đèn trong phòng Diêu Xuân đã tắt.
Tô Ngưng Nguyệt cứ thế mang tiểu huyết sâm lặng lẽ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Tô Ngưng Nguyệt liền thả hai tiểu huyết nhân sâm ra.
"Cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài!" Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, thở dài một hơi.
"Sắp đói chết rồi, tiểu chủ nhân." Điềm Điêềm nũng nịu nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Đi thôi, bây giờ ta dẫn các ngươi đi tìm đất." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Bọn họ đi về phía ngọn núi.
"Tiểu chủ nhân." Mới đi được vài bước, Điềm Điềm gọi Tô Ngưng Nguyệt lại.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Điềm Điềm bên cạnh, hỏi: "Sao vậy?"
"Người chưa ăn trưởng tu, chẳng lẽ người có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh sao?" Điềm Điềm nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận