Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1003: Chiến Tranh Lạnh (1)

Chương 1003: Chiến Tranh Lạnh (1)Chương 1003: Chiến Tranh Lạnh (1)
"Chuyện này đệ không cần quan tâm, bây giờ đệ cứ dưỡng thương trước đi đã, sau đó hãng lên đường đi xử lý việc này. Nhớ là lúc đệ xuất phát không được để cho người không liên quan biết đến chuyện này, đây là bí mật, đây là con át chủ bài cuối cùng để tác chiến của đại quân chúng ta, không thể để cho người khác biết." Thiên Vũ Hàn nói với vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ không muốn nói ra người đã nghĩ ra chuyện này, cũng bình tính nói với Thiên Vũ Trạch.
"Ừm, ta biết rồi hoàng huynh, ta sẽ làm tốt chuyện này." Thiên Vũ Trạch nói với Thiên Vũ Hàn.
Trạng thái của hai huynh đệ lúc này như thể là trở về cuộc sống hòa hợp giống như trước đây, nhưng chỉ có bản thân hai người mới biết là giữa bọn họ vẫn còn một khoảng cách rất xa. Chuyện đó vĩnh viễn không thể vượt qua được, nếu như không điều tra rõ chân tướng thì không có ai là người dễ chịu cả, chuyện này mãi mãi là một cái gai ở trong lòng, rất đau, nhưng cũng không rút ra được, vì thế chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong lòng.
Thiên Vũ Hàn không còn chuyện gì nữa, dặn dò Thiên Vũ Trạch một tiếng: "Đệ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây."
Thiên Vũ Trạch cũng không nói gì thêm, sau khi Thiên Vũ Hàn rời đi thì từ từ nằm lên giường, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, nhìn có vẻ có chút kỳ dị. Trong lòng thâm nghĩ: Hoàng huynh, hình như là huynh quá tin tưởng ta rồi! Đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Sau chuyện đó, giữa Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt xuất hiện một cuộc chiến tranh lạnh hiếm thấy.
Thời gian gặp mặt mỗi ngày ít đi rất nhiều, hoặc cũng có thể nói là thậm chí còn không gặp mặt.
Hai người vẫn cùng ăn, cùng ngủ, chẳng khác gì so với lúc trước, nhưng trong mắt của những người dưới thì cả hai người đều thể hiện rằng ta đang rất tức giận, không thèm để ý tới ngươi.
Hơn nữa lúc ăn cơm hai người ngồi cách nhau rất xa, không có chút tình cảm thắm thiết giống như bình thường, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể cảm nhận được, vì thế trạng thái của đám người hầu cũng rất thận trọng, sợ rằng bọn họ sẽ trút giận lên người mình.
Vốn tưởng rằng hai người này ngọt ngào này sẽ không bao giờ cãi nhau, không ngờ lần này ai người lại chiến tranh lạnh lâu như vậy, nguyên nhân của chuyện này ở gì? Thật sự rất đáng phải suy ngẫm.
Hôm nay hai người vẫn cùng nhau ăn cơm, chẳng ai quan tâm đến ai, chỉ yên lặng ăn đồ ăn trong bát của mình. Tô Ngưng Nguyệt không cầm đũa bằng tay phải mà cầm bằng tay trái. Chuyện này Thiên Vũ Hàn đã chú ý tới rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ lên tiếng hỏi.
Thiên Vũ Hàn thấy Tô Ngưng Nguyệt có chút khó khăn, lông mày nhu lại, tay của nàng bị thương sao?
Trước khi gặp nguy hiểm hắn từng dùng tay trái ăn cơm, tuy rằng bây giờ hắn cần đũa khá vững nhưng cũng không dừng tay trái nữa. Chuyện này nhất định phải có nguyên nhân, vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là tay phải của nàng bị thương.
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, Thiên Vũ Hàn đột nhiên nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Tô Ngưng Nguyệt ngày hôm đó mà giật nảy người, lúc đó hắn lo lắng mà trực tiếp hất tay nàng ra, không khống chế được lực, vậy thì hẳn là nàng bị thương vào lúc đó.
Thiên Vũ Hàn có chút áy náy, không ngờ hắn lại làm Tô Ngưng Nguyệt bị thương. Nhưng cũng có hơi bực mình, nàng đã như thế này rồi mà cũng không biết nói một hai câu mà cứ tự mình chịu đựng như thế này, sao hắn lại không vui thế này? Hắn muốn mở miệng nói về vết thương trên tay nàng, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, vừa mới nghĩ như vậy mà Tô Ngưng Nguyệt đã ăn xong rồi, định rời đi, nhưng mắt không thèm nhìn Thiên Vũ Hàn lấy một cái, cứ như vậy mà đi thẳng.
Ý định muốn nhận sai ban đầu lập tức chìm xuống, hắn thấy mình đã quá nuông chiều nàng rồi, vẫn phải phớt lờ nàng thêm một thời gian nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận