Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1004: Chiến Tranh Lạnh (2)

Chương 1004: Chiến Tranh Lạnh (2)Chương 1004: Chiến Tranh Lạnh (2)
Nuốt lại lời muốn nói và cầm bát đũa lên ăn tiếp, nhưng ăn được vài miếng thì không còn hứng ăn tiếp nữa, nên cũng rời khỏi nơi này.
Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt cứ như vậy, hai người ăn xong cơm rồi lại đi làm công việc của chính mình, toàn bộ quá trình không có bất cứ sự giao lưu nào, hết sức lạnh lùng, khiến cho những nha hoàn và thái giám ở bên cạnh cũng không biết phải phản ứng như thế nào, hoàng hậu và hoàng thượng như thế này thật sự là quá khác thường.
Tô Ngưng Nguyệt lúc này không hề nghĩ ngợi xem phải hòa hợp với Thiên Vũ Hàn như thế nào, bây giờ trong đầu nàng còn có một chuyện khác.
Đó chính là chuyện ngày hôm đó tại sao đột nhiên nàng lại phát điên lên như vậy, mấy ngày này nàng phát hiện ra không người mình có một luồng sức mạnh không chịu sự khống chế của nàng, hơn nữa lại còn rất mạnh, nguy hiểm nhất chính là nàng không thể khống chế được luồng sức mạnh đó, không biết lúc nào sẽ lại đột nhiên xuất hiện.
Cứ thế này Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy rất bất an, chuyện không chịu kiểm soát như thế này, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra, việc này còn nghiêm trọng hơn mâu thuẫn và cãi vã giữa nàng và Thiên Vũ Hàn, nhưng chuyện này nàng không hề nói cho Thiên Vũ Hàn biết.
Bởi vì bây giờ nàng cũng không cần phải nói với Thiên Vũ Hàn, chuyện này vẫn nên đợi qua một thời gian nữa, mối quan hệ giữa hai người bọn họ dịu đi một chút, sau đó sẽ nói chuyện về không gian và chuyên và sức mạnh thần bí kia cho hắn biết. Nhưng điều mà Tô Ngưng Nguyệt có thể không ngờ tới là đợi đến sau này thì bọn họ có khả năng không còn cơ hội để nói vê chuyện này nữa rồi.
Lúc Thiên Vũ Hàn muốn biết thì Tô Ngưng Nguyệt không nói, đợi đến khi Tô Ngưng Nguyệt muốn nói thì bọn họ đã phải rời xa rồi. Chẳng ai có khả năng biết trước được tương lai, cũng không có năng lực biết trước kết quả cuối cùng. Đôi khi chỉ nói là để sau này rồi nói, nhưng không ai biết được là liệu còn có sau này hay không?
Cuộc sống của Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt lại trở lại cuộc sống bình yên, nhưng chỉ có một điều khác biệt chính là hai người vẫn đang trong cuộc chiến tranh lạnh.
Cổ tay của Tô Ngưng Nguyệt mặc dù hôm đó không hề chữa trị, nhưng sau đó, nàng vẫn lựa chọn chữa trị cho chính mình, làm khó dễ với ai cũng sẽ không làm khó dễ với bản thân mình.
Nàng lấy ra một bình sứ màu trắng ở trong không gian, có mùi thơm thoang thoảng, bôi lên miệng vết thương có cảm giác lành lạnh, rất dễ chịu, vết thương lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng vết thương cho dù có hồi phục tốt đến đâu thì vẫn sẽ để lại sẹo.
Cũng giống như mối quan hệ của hai người bọn họ, cho dù sau này có hòa thuận như lúc đầu, nhưng ác cảm lần này đã xảy ra rồi, gương vỡ rồi sẽ không bao giờ lành lại được, vì thế vết tích lân này cũng sẽ không bao giờ biến mất.
Đêm khuya, trong phủ Thần Vương.
"Không biết Thần Vương suy nghĩ đến đâu rồi?" Giọng của Tử Tuyền vang lên, vô cùng bất ngờ trong đêm khuya thanh vắng.
Trong phòng, Thiên Vũ Trạch đang ngồi trên một chiếc ghế bánh, trên cổ cuốn một miếng gạc trắng, lười biếng nằm ườn trên ghế, ánh mắt đảo quanh, như thể không nghe rõ lời nói của Tử Tuyền vậy.
Tử Tuyền cũng chính là nữ tử mặc đồ trắng lần trước kia, không có họ mà chỉ có một cái tên, cũng có thể nói là một mật danh.
Tử Tuyền lúc này vẫn là một dáng vẻ thanh cao, trên người mặc một bộ đồ trắng không tì vết, trông vô cùng nho nhã và tự tại. "Thần Vương, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng rồi, người suy nghĩ thế nào rồi, người đừng làm cho ta phải thất vọng." Tử Tuyền một lần nữa lên tiếng, nhưng giọng nói lần này mang theo sự mê hoặc không dễ gì phát hiện.
Ánh mắt của Thiên Vũ Trạch mơ mơ màng màng trong giây lát, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sát ý, nữ nhân này đang sử dụng sự mê hoặc sao? Thật là to gan?
Bạn cần đăng nhập để bình luận