Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 218: Nhớ Mẹ (1)

Chương 218: Nhớ Mẹ (1)Chương 218: Nhớ Mẹ (1)
Sau khi họ xuống núi, Tô Ngưng Nguyệt không về nhà với Tô Thần.
"Tiểu Thần, đệ về nhà một mình được không?" Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Thân vừa nghe liên dừng lại.
"Vậy tỷ thì sao? Tỷ muốn đi đâu?"
"Ta đến ruộng thí nghiệm xem rau ở đó phát triển như thế nào rồi." Tô Ngưng Nguyệt trả lời.
"Tỷ, ta đi với tỷ đi!"
"Không cần đâu, đệ mau về với nương đi, một lát tỷ sẽ về."
Tô Thần gật đầu.
"Vậy được rồi, tỷ về sớm nha."
"Biết rồi." Hai người họ liền tách nhau ra.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đến ruộng thí nghiệm của nàng, không biết tại sao lại nhớ đến cảnh lần trước nàng và Thiên Vũ Hàn bàn bạc chuyện ở trong ruộng thí nghiệm.
"Ôi trời, sao lại nghĩ đến hắn rồi?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến đây liền vỗ nhẹ vào đầu mình nói.
"Ngươi không thuộc về thế giới này, cho nên không nên nảy sinh tình cảm với thế giới này, sớm muộn cũng có ngày ngươi sẽ phải trở vê." Tô Ngưng Nguyệt tự nói.
Lúc này Bắc Minh từ xa trông thấy Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta biết Tô Ngưng Nguyệt đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ Tô Ngưng Nguyệt đang nói gì.
Tô Ngưng Nguyệt thấy hạt giống mình và Thiên Vũ Hàn cùng trồng đã bắt đầu nảy mầm, trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Nàng không biết sao mình lại có cảm giác này.
"Thôi bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Nàng cứ đi trong ruộng thí nghiệm xem đống rau cải đó, Tô Ngưng Nguyệt cúi người tìm trong rau cải có sâu không.
"Không ngờ mấy loại rau cải này cũng rất có sức sống, phát triển tốt như vậy!" Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt thấy trong ruộng thí nghiệm cũng không có chuyện gì liền trở vê.
"Kỳ lạ, sao ta luôn cảm giác có người luôn đi theo phía sau vậy." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thâm.
Tô Ngưng Nguyệt đi lên hai bước đột nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện không có gì sau lưng cả.
"Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều?" Tô Ngưng Nguyệt lẩm bẩm.
Tô Ngưng Nguyệt đi nhanh về nhà, nàng sợ có người xấu nào đi theo sau lưng.
"Cũng may ta phản ứng nhanh, nếu không đã bị Tô cô nương phát hiện rồi." Sau khi Bắc Minh thấy Tô Ngưng Nguyệt đi về nhà liên yên tâm.
Bắc Minh cũng trở về phủ.
Sau khi hắn ta về phủ liền đến thư phòng viết một bức thư cho Thiên Vũ Hàn, trên thư Bắc Minh nói Tô Ngưng Nguyệt mọi thứ đều ổn, nói với Thiên Vũ Hàn hắn ta muốn về kinh thành giúp đỡ hắn.
Bắc Minh viết xong liền kêu người đưa đi.
Hôm nay là mười lăm, sau khi Tô Ngưng Nguyệt về nhà thấy vầng trăng tròn trên bầu trời, đột nhiên nhớ đến mẹ mình.
Một mình Tô Ngưng Nguyệt ngồi bên ngoài ngẩng đầu ngắm trăng, vô thức rơi nước mắt. "Mẹ, mẹ đang ở đâu? Con gái nhớ mẹ lắm." Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt ngẫm nghĩ.
Lúc này, Diêu Xuân cũng đi ra, lúc bà ấy ra liên thấy Tô Ngưng Nguyệt cô đơn ngồi đó.
Không biết tại sao, sau khi Diêu Xuân thấy bóng lưng đó của Tô Ngưng Nguyệt liền thấy rất thương nàng.
Diêu Xuân muốn đi lên ôm Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ." Diêu Xuân hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng của Diêu Xuân liền vội vàng che giấu cảm xúc của mình.
Tô Ngưng Nguyệt xoay người lại nhìn Diêu Xuân.
"Nương, sao người đi ra ngoài vậy?”
Diêu Xuân thấy trong mắt Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn nước mắt, sau khi bà ấy nhìn thấy liền ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, con sao vậy? Sao lại khóc rồi? Có phải bị người khác bắt nạt không?” Diêu Xuân vội vàng nói.
Tô Ngưng Nguyệt liền cười lắc đầu.
"Không sao đâu nương, vừa rồi gió lớn quá, mắt con bị gì đó bay vào, bây giờ không sao rồi, nương không cần lo lắng." Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân đương nhiên không tin, nhưng thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy bà ấy lại không muốn vạch trần nàng.
"Nguyệt Nguyệt không sao là được, bên ngoài gió lớn, mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Diêu Xuân nói.
Tô Ngưng Nguyệt liền gật đầu. "Được rồi nương." Tô Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn nắm tay Diêu Xuân đi vào nhà.
Hai người Tô Thần và Tô Mộc đã ngủ từ lâu rồi, đặc biệt là Tô Thần đã ngủ rất sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận