Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 563: Bực Bội Không Thể Giải Thích Nổi. (3)

Chương 563: Bực Bội Không Thể Giải Thích Nổi. (3)Chương 563: Bực Bội Không Thể Giải Thích Nổi. (3)
Tô Ngưng Nguyệt nói: 'Chẳng là bà quên mất hôm qua ta đối xử với bà thế nào rồi sao? Chuyện của gia gia có cần tôi phải nói rõ với tất cả mọi người ở đây một lần không."
Tô Ngưng Nguyệt từng bước từng bước áp sát Văn thị, Văn thị nhìn Tô Ngưng Nguyệt từng bước từng bước tiến tới, không khỏi muốn lùi lại phía sau, rõ ràng là Tô Ngưng Nguyệt chỉ là một tiểu nha đầu 10 tuổi, sao mà lại đáng sợ như vậy.
Văn thị nói tiếp: "Thế thì đã sao, nhà con thứ các người kiếm được tiền mà không nhớ giúp bọn ta một tay sao, cũng không cho nhà con cả chúng ta chút ngân lượng nào, lại ngu ngốc chia sẻ với những thôn dân kia, ta chỉ là muốn một ít thôi thì đã làm sao."
Nhìn bộ dạng thẳng thắn của Văn thị, Tô Ngưng Nguyệt không nhịn được mà muốn đánh cho bà ta một trận.
Tô Ngưng Nguyệt biến suy nghĩ của mình thành hành động, tiện tay lấy chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh và ném lên người Văn thị, Văn thị đau đớn rú lên, vừa kêu vừa chửi: "Con khốn nhà ngươi lại dám đánh ta, xem xem ta có đánh chết ngươi không."
Nói rồi Văn thị đánh trả lên người Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không quan tâm trên người có đau hay không, bây giờ chỉ muốn đánh Văn thị, động tác trong tay không hề dừng lại, mọi người chỉ đứng nhìn như vậy chứ cũng không nói đỡ, cũng không khuyên giải, thế nên mới xuất hiện cảnh tượng này, một đám người vây lấy một người phụ nữ và một tiểu nha đầu, người phụ nữ và tiểu nha đầu chiến đấu với nhau.
Tô Ngưng Nguyệt chưa bao giờ thất lễ như thế này, cũng không biết là làm sao, chỉ là bực bội không thể giải thích nổi, Văn thị vừa hay để Tô Ngưng Nguyệt giải tỏa căng thẳng cho hả giận, anh người bán trái cây sấy khô vội vàng kéo Văn thị và Tô Ngưng Nguyệt ra, người này là người cùng thôn với Văn thị và Tô Ngưng Nguyệt, vì thế nên biết được ân oán giữa gia đình Tô Ngưng Nguyệt và Văn thị.
Tô Ngưng Nguyệt điều chỉnh lại dáng vẻ của mình một chút, lãnh nhạt nhìn Văn thị, còn Văn thị thì vẫn đang trong bộ dạng điên khùng, Văn thị chửi ầm lên: "Con khốn nhà ngươi lại dám đánh ta, ta phải giết chết mày."
Nói rồi muốn lao lên túm lấy Tô Ngưng Nguyệt, cũng may là người bán trái cây sấy khô kia phản ứng nhanh nên đã ngăn lại được.
Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nhìn Văn thị nói: "Đại bá mẫu tốt của ta, bà năm lần bảy lượt làm loạn như này là có ý gì? Có phải là tất cả những gì tốt đẹp đều phải thuộc vê bà, bà mới cảm thấy là đúng đắn có phải không? Bà có từng nghĩ, nếu như chúng tôi lấy món đồ gì đó từ trong tay bà thì bà sẽ làm như thế nào không?"
Văn thị nhìn Tô Ngưng Nguyệt chằm chằm, một chút suy nghĩ hối cải cũng không có, Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên nói với những người đứng xem kịch: "Mọi người giải tán hết đi, hôm nay tiệm đồ ăn vặt chúng tôi đóng cửa sớm một chút, ngày mai các vị lại tới nhé."
Những người đứng xem, có người còn chưa xem đã, không đành lòng rời đi, ngoái lại nhìn tình hình bên phía này.
Tô Ngưng Nguyệt nói với người bán hoa quả sấy khô: "Đại Bằng thúc, thúc giúp cháu đóng cửa tiệm trước nhé."
Đại Bằng không biết Tô Ngưng Nguyệt muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo ý của Tô Ngưng Nguyệt, cửa hàng đóng cửa rồi, Văn thị lo lắng nhìn Tô Ngưng Nguyệt, lúc này nhìn vẻ mặt Tô Ngưng Nguyệt u ám đáng sợ.
Văn thị lên tiếng: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Tô Ngưng Nguyệt đùa giỡn cười nói: 'Bây giờ biết sợ rồi à, dáng vẻ ngang ngược vữa nãy của bà đâu rồi? Sao không tiếp tục đi?"
Văn thị mạnh dạn nói: "Ta nói cho ngươi biết, ta là đại bá nương của ngươi đấy nhé, ngươi muốn động vào ta, ta sẽ nói với tất cả mọi người là ngươi bất nhân bất hiếu."
Phải biết là trong thời cổ đại danh tiết vô cùng quan trọng đối với một nữ tử, Văn thị nói như vậy rõ ràng là muốn uy hiếp Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận