Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 149: Một Đêm Mất Ngủ

Chương 149: Một Đêm Mất NgủChương 149: Một Đêm Mất Ngủ
Nàng nhìn chằm chằm Bắc Minh đang đứng ở một bên, mãi đến khi Bắc Minh tỉnh táo lại, khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh, hắn ta mới giật mình.
"Sao Tô cô nương lại dọa người ta như vậy?" Hắn ta lùi lại hai bước, hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Bắc Minh như vậy rất đáng yêu.
Nàng không thể không cười.
"Vừa rồi ta thấy ngươi phân tâm." Bắc Minh nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, liền nói cho Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta vừa rồi đang suy nghĩ một chuyện quan trọng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ đi vòng quanh, lúc này Tô Ngưng Nguyệt liên nghĩ đến Diêu Xuân.
Nàng không biết nếu cả đêm nàng và Tô Thần không về, Diêu Xuân sẽ lo lắng đến mức nào, nàng cũng không biết ca ca của nàng đã đi đâu, lúc này Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nhìn về phía Bắc Minh.
"Bắc Minh công tử, sao không thấy ca ca của ta đâu?"
Bắc Minh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, dở khóc dở cười, hắn ta tưởng rằng nàng đã biết ca ca nàng bị hắn ta đưa về rồi, thật không ngờ rằng, phản xạ của Tô Ngưng Nguyệt lại chậm như vậy, đến bây giờ nàng mới nghĩ tới ca ca của nàng.
Nếu ca ca nàng biết Tô Ngưng Nguyệt lâu như vậy mới nhớ đến hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ rất đau lòng.
"Ca ca của cô nương bây giờ không sao cả. Tối qua ta đã cử người đưa ca ca cô nương về rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Ngưng Nguyệt, Bắc Minh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh nói xong, trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy thời gian không còn sớm, nếu nàng còn ở lại lâu nữa, nhất định sẽ quấy râầy đến Bắc Minh.
Với lại nếu bây giờ nàng không quay về, đoán chừng Diêu Xuân chắc chắn sẽ đi †ìm nàng.
Cứ như vậy, nàng nói với Bắc Minh rằng nàng nên về nhà ngay bây giờ, Bắc Minh cũng gật đầu khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói.
Hắn ta cảm thấy hiện tại thực sự đã đến lúc Tô Ngưng Nguyệt phải về nhà, nên Bắc Minh đưa Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần về nhà.
Khi họ trở về nhà, họ nhìn thấy Diêu Xuân đang nhìn ai đó trong sân, khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân, nàng bèn đi về phía Diêu Xuân, hỏi Diêu Xuân đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc này, Diêu Xuân nghe thấy tiếng Tô Ngưng Nguyệt nói, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình.
Bà ấy quay lại thì thấy nữ nhi và nhi tử mà bà ấy lo lắng đã quay lại.
"Nguyệt Nguyệt, các con đã ở đâu thế?"
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Tô Mộc đã đi ra khỏi phòng, hắn ta thay Tô Ngưng Nguyệt trả lời.
Dù thế nào đi chăng nữa, Diêu Xuân nhìn thấy ba đứa con của bà ấy được an toàn là được.
"Ba người các con cùng chơi đi. Nương hơi mệt rồi." Diêu Xuân nói rồi quay về phòng ngủ.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy mẫu thân của nàng như thế này, nàng biết chắc chắn tối qua Diêu Xuân đã đợi nàng cả đêm. Lúc Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến điểm này, trong lòng rất buồn bực, nàng không biết nên làm sao báo đáp Diêu Xuân.
Chờ tới một ngày nào đó nàng rời khỏi thế giới này và trở về thế giới thực của nàng, Diêu Xuân chắc chắn sẽ suy sụp.
Bởi vì một khi nàng rời đi, đồng nghĩa với việc Diêu Xuân sắp mất nữ nhi, nàng không biết liệu khi quay về thì linh hồn có tách rời khỏi cơ thể này hay không.
Nàng lại không biết khi nàng quay trở về thì linh hồn và thể xác có cùng trở về hay không, bởi vì linh hồn là của nàng, nhưng thể xác lại không phải.
Nàng thực sự hy vọng nàng có thể thay thế Tô Ngưng Nguyệt thật để hiếu kính Diêu Xuân và ở bên cạnh bà ấy.
Nhưng nàng biết, nàng cũng có mẹ ruột của mình, nàng thực sự không thể không lo lắng cho mẹ ruột của nàng.
Nếu ở đó không có mẹ mà chỉ có ba nàng, thì Tô Ngưng Nguyệt sẽ bình yên ở thế giới này và đồng hành cùng Diêu Xuân mà không hề suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận