Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 54: Sẽ Không Phản Bội (1)

Chương 54: Sẽ Không Phản Bội (1)Chương 54: Sẽ Không Phản Bội (1)
Hai người biết chắc chắn hắn sẽ hận họ, nhưng họ vẫn tin ngày nào đó, Thiên Vũ Hàn sẽ hiểu được nỗi khổ trong tâm này.
Thiên Vũ Hàn nhìn bên cạnh Bắc Minh, hỏi hắn ta có phải Tiểu Lục cũng giống hắn ta, đều bị cha mẹ vứt bỏ rồi bán cho nhà giàu không.
Bắc Minh nghe Thiên Vũ Hàn hỏi thế thì gật đầu nói phải.
Thiên Vũ Hàn không ngờ cả ba người bọn họ lại có duyên phận thế.
Hắn còn nghĩ rằng có khi nào ông trời thấy hắn đáng thương nên đã phái tới đây hai người từng trải như hắn. Thiên Vũ Hàn chưa từng có ý định để Bắc Minh và Tiểu Lục làm thuộc hạ cho hắn. Hắn coi hai người bọn họ là bằng hữu của mình.
Thiên Vũ Hàn cũng biết hai người họ khác với những tên thị vệ tùy tùng ngoài kia. Những kẻ ngoài kia ở cạnh hắn vì đủ loại mục đích, nên hắn chưa bao giờ thật lòng với những người kia.
Nhưng đối với Bắc Minh và Tiểu Lục, hắn tình nguyện làm vậy. Thiên Vũ Hàn biết Bắc Minh còn chưa dùng bữa nên đưa lương khô cho hắn ta.
"Mau ăn đi." Thiên Vũ Hàn nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nhận lấy lương khô từ tay Tiểu Lục nhưng vẫn không ăn, bởi hắn ta biết, nếu bây giờ ăn trong kiệu, thì chính là không tuân thủ theo quy củ.
Thiên Vũ Hàn thấy Bắc Minh cứ cầm lương khô trên tay, không hề động đậy gì thêm thì hỏi hắn ta vì sao không ăn. Bắc Minh trả lời rằng hắn ta chờ đến khi xuống kiệu mới ăn.
Thiên Vũ Hàn nghe thấy thế thì biết, Bắc Minh ngượng ngùng không ăn ở đây vì có hắn ngồi đây. Nghĩ vậy, hắn nói, ăn đi, đây là mệnh lệnh.
Bắc Minh nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói thế, hắn ta biết, Thiên Vũ Hàn làm vậy là vì mình. Hắn ta thề trong lòng, từ nay về sau, hắn ta sẽ đi sau Thiên Vũ Hàn, tận tâm tận lực phục vụ chủ tử, và sẽ không bao giờ phản bội.
Thoáng cái, đã nhiều năm trôi qua, mấy người bọn họ cũng đã trưởng thành. Bắc Minh và Tiểu Lục vẫn ở bên Thiên Vũ Hàn, không hề rời đi. Thiên Vũ Hàn đối đãi họ như huynh đệ từ lâu, nhưng Bắc Minh và Tiểu Lục vẫn luôn biết rằng hai người họ không thể không tuân thủ theo quy củ lễ nghi.
Lúc này, hai người Bắc Minh và Tiểu Lục đang đi tới hoa viên phía sau.
"Sao rồi? Lúc ngươi đi vào thì Vương gia đang làm gì thế?" Bắc Minh hỏi Tiểu Lục đang đứng một bên.
"Ây, đừng nói nữa. Ngươi không biết đâu, từ lúc Vương gia trở về, sắc mặt ngài ấy vẫn kém như thế. Cũng không biết ngài ấy và Tô cô nương đã xảy ra chuyện gì nữa. Ta cảm thấy hai người họ có thể cãi nhau đấy." Tiểu Lục tám chuyện với Bắc Minh.
"Vương gia đã biết chuyện kia chưa?" Bắc Minh hỏi. Tiểu Lục hiểu chuyện mà Bắc Minh nói là phong thư tới từ kinh thành. Nghe Bắc Minh hỏi, hắn ta gật đầu.
"Có lẽ Vương gia biết rồi, đã qua một thời gian, vì sao phía Vương gia vẫn chưa có động tĩnh gì?" Lúc này Tiểu Lục có chút sốt ruột hỏi.
Bắc Minh thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Lục thì bảo hắn ta bình tĩnh lại, đã lớn từng này rồi mà còn như hài tử, thiếu kiên nhẫn như vậy.
Thật ra Tiểu Lục cũng biết dáng vẻ này của mình. Hắn ta đúng là bội phục Bắc Minh, từ nhỏ tới lớn Bắc Minh gặp chuyện gì đều luôn bình tĩnh, ung dung giải quyết, ở điểm này rất giống với Thiên Vũ Hàn.
Mà ngay lúc này, trong phòng, Thiên Vũ Hàn mở phong thư ra, không ngờ bên trong viết mâu hậu của hắn bệnh nặng, nói hắn nhanh chóng hồi kinh.
Thiên Vũ Hàn thấy thế thì lo lắng không thôi. Hắn cũng không biết mẫu hậu gặp chuyện gì mà đột nhiên sinh bệnh nặng. Mặc dù khi còn nhỏ, Thiên Vũ Hàn rất ghét mẫu hậu của mình, bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình bị mẫu hậu vứt bỏ, nhưng sau này lớn lên, hắn dần hiểu được nỗi khổ của mẫu hậu khi làm vậy. Sau khi mẫu hậu sinh bệnh, Thiên Vũ Hàn vội gọi Bắc Minh và Tiểu Lục vào.
Lúc đó Bắc Minh và Tiểu Lục đang nói về chuyện của hai người họ thì thấy một người vội vã chạy về phía họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận