Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 706: Sâu Muộn

Chương 706: Sâu MuộnChương 706: Sâu Muộn
Nói thật thì ngân lượng không phải là thứ quan trọng nhất, vẫn phải tìm một chút đồ áp đáy hòm cho nàng. Tuy nhiên dường như những thứ Tô Mộc dành dụm cho nàng vẫn chưa đủ, bản thân vẫn phải tìm thêm chút nữa.
Chương Dự nhìn nàng với ánh mắt trấn an: "Muội yên tâm, chuyện này chỉ cần giao tẩu tử là được, còn muội thì chỉ cần yên tâm chuẩn bị gả đi là được."
Cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt chỉ cười, buổi tối tất cả người Tô gia trở về. Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, nhưng hôm nay không có ai động đũa, chờ Chương Dự xuất hiện, mọi người đều nhìn về phía nàng ấy.
Tô Mộc hỏi: "Nương không muốn ra ngoài sao?"
Chương Dự lắc đầu, sau đó nói: "Nương nói nương không đói, không muốn ăn."
Tô lão gia tử nhìn mọi người rồi nói: "Ngồi xuống hết đi, cháu dâu cũng ngồi xuống ăn đi. Nương của ngươi chỉ nhất thời không nghĩ thông, nghĩ thông rồi tự nhiên sẽ ra ăn, cháu vào phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, đề phòng trường hợp lúc nào đó bà ấy lại đói."
Chương Dự đáp một tiếng dứt khoát rồi nói: "Vâng, cháu hiểu, cháu sẽ làm."
Bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ, ngay cả Tô Hằng và Tô Bắc Bắc nhỏ nhất cũng cảm nhận được, sau đó đều lặng lẽ ăn thức ăn trong bát của mình.
Tuy rằng mọi người đều lo lắng cho Tô Ngưng Nguyệt, nhưng thực ra đối với Tô Ngưng Nguyệt mà nói, đây thực sự không phải chuyện gì to tát, dù nàng tỏ ra không để ý lắm, nhưng dường như mọi người đều không tin lắm.
Tô Ngưng Nguyệt không muốn giải thích quá nhiều. Bây giờ nàng là người duy nhất phải chịu đựng những cái nhìn, ánh mắt thông cảm từ những người thân trong gia đình hàng ngày.
Tô Bắc Bắc còn nhỏ, cho nên dù có khác biệt cũng vẫn nói: "Nương, bà nội không phải đói sao? Bà ốm nên không tới ăn à?"
Tô Mộc gắp đưa cho cô bé một đũa rau củ, sau đó sờ đầu cô bé nói: "Bắc Bắc, ăn nhanh đi. Bà nội cũng giống như Bắc Bắc vậy, có lúc bà mệt nên cần nghỉ ngơi. Bắc Bắc, ăn nhanh đi."
Cả nhà ăn bữa ăn thật vô vị, sau bữa ăn, Tô Mộc và Chương Dự nằm trên giường, trong lòng Chương Dự có chút bất an hỏi: "Tướng công, chuyện của muội muội chàng có trách ta không?”
Tô Mộc nhìn phía đầu giường nói: "Không trách, loại chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của nàng, nàng không ngăn cản được, hơn nữa còn là chủ ý của phụ thân nàng, có liên quan gì tới nàng chứ?”
Chương Dự cuối cùng cũng buông bỏ lo lắng, thực ra nàng ấy cũng không nói mình sợ cái gì, nàng ấy chỉ cảm thấy chuyện như thế này dù gì cũng là do nhà nàng ấy gây ra, nàng ấy cũng chưa hề bàn bạc với người nhà trước. Dù thế nào đi chăng nữa, đáng lẽ là phải tức giận.
Cho nên Chương Dự sớm đã chuẩn bị trước Tô Mộc sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta lại nói không trách nàng ấy.
Tô Mộc lại nói thêm: "Dự Nhi, chúng ta là phu thê, cho nên sau này hy vọng nàng có chuyện gì cũng nói cho ta biết, nàng có thể nói cho ta biết tâm tư cùng lo lắng của nàng. Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không trách nàng."
Nghe được Tô Mộc lời nói, Chương Dự cũng cười nói: "Lúc ta gả cho chàng, các tỷ tỷ trong nhà đều cười nhạo ta, nhưng nhiều năm như vậy, chàng đã để ta làm cáo mệnh phu nhân, cho ta đủ tình yêu và sự tôn trọng với cả một cuộc sống mà ta chưa từng tưởng tượng tới, cho nên, Tô Mộc, kỳ thật ta rất cảm kích chàng."
"Thật ra ta cũng vậy, ta sợ nàng là một đại tiểu thư danh giá lại gả cho ta, nàng sẽ chịu khổ, bị người ta chê cười, may mắn là ở bên ngoài ta cho nàng tôn nghiêm và cũng khiến người khác ghen tị."
Nghe Tô Mộc nói xong, Chương Dự cảm thấy vui vẻ, kỳ thật nàng ấy ban đầu cũng có chút không muốn gả cho Tô Mộc, dù gì cũng chỉ là một người bán hoa quả ở thôn quê thì có thể có tương lai như thế nào? Chẳng lẽ về sau thật sự để nàng ấy phải quỳ xuống dập đầu thứ muội của mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận